Hôm nay Trần Diệc Trăn tròn bốn tuổi.
Cô giáo Ngô ở nhà trẻ có gương mặt trái xoan, lúc nói chuyện luôn tủm tỉm cười, khóe mắt cong tít lại, cô thích đặt biệt danh cho từng bạn nhỏ trong lớp, không bạn nào giống bạn nào. Chẳng hạn như Diệc Trăn, cô giáo Ngô nói thằng bé giống chú sư tử nhỏ nằm dài dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng lại vô cùng cao ngạo, thế nên biệt danh của nó là sư tử nhỏ.
Các bạn nhỏ đều rất thích cô giáo Ngô, Trần Diệc Trăn cũng thấy cô giáo Ngô rất hiền, kể cả bạn nào mắc lỗi, cô cũng không bao giờ cáu giận.
Chỉ có một điều, Trần Diệc Trăn cảm thấy mắt nhìn của cô giáo Ngô có vấn đề.
Ngồi phía sau Trần Diệc Trăn là một bạn gái tên Triệu Giai Hân, ngày nào cũng mặc váy ren công chúa đến lớp, tóc tết gọn gàng, lúc chạy nhảy, tóc mái cứ bay bay. Hằng ngày, Triệu Giai Hân đều mang những món điểm tâm thơm ngon đến chia cho cả lớp, các bạn đều rất quý cô bé, luôn miệng khen cô bé là người xinh nhất lớp.
Cô giáo Ngô đặt cho cô bé biệt danh là “Tiểu tiên nữ”, Trần Diệc Trăn cực kỳ không tán thành.
Tuy nó còn nhỏ, nhưng đã là một người theo thuyết vô thần, nó không sợ tối, không sợ ma, đương nhiên cũng không tin trên đời này có tiên nữ. Nhưng mà, nếu thật sự có tiên nữ, Trần Diệc Trăn nghĩ, đó nhất định phải là người tỏa sáng lấp lánh giữa cả đám đông.
Thằng bé không thường xuyên được ở cạnh mẹ, nhưng lại rất hay nhìn thấy mẹ trên tivi, bà ngoại và cậu cũng đều đặn cho nó xem clip ghi lại các buổi biểu diễn của mẹ.
Lúc mẹ chơi đàn dương cầm, ánh đèn sáng rực rỡ, nhưng nó cảm thấy, mẹ mới là người tỏa sáng hơn cả. Nhiều lần ngồi xem, nó thật sự muốn được xuyên qua màn hình để đến ôm lấy mẹ.
Giống như bây giờ, yên lặng nép vào vòng tay thơm ngát của mẹ.
Tiểu Diệc Trăn mới làm hòa với Chung Diệc Tâm nên vẫn nhìn cô với vẻ hơi ngại ngùng. Thằng bé nhìn đôi giày thể thao trên chân mình, lại nhìn sang đôi giày cao gót của Chung Diệc Tâm, đôi giày màu chàm, hình như làm bằng nhung, gót không quá cao, nhưng lại để lộ mu bàn chân với những mạch máu nhàn nhạt.
“Mẹ, mẹ có lạnh không? Bà ngoại bảo, không được để chân lạnh, nếu không là bị cảm đấy.”
Chung Diệc Tâm dịu dàng cười, “Cảm ơn Diệc Trăn nhé, mẹ không lạnh đâu.”
Tiểu Diệc Trăn không tin, thằng bé lễ phép nói với tài xế: “Chú ơi, chú tăng điều hòa lên đi ạ, mẹ cháu lạnh.”
Cả tài xế và trợ lý ngồi ở ghế phó lái đều mỉm cười, anh ta ngay lập tức làm theo lời Diệc Trăn bảo.
Chung Diệc Tâm cảm thấy được an ủi vô cùng, cô không ở cạnh con trai, nhưng Dương Hiểu Vi đã chăm sóc cho thằng bé cực kỳ tốt, còn dạy nó trở thành một anh chàng chu đáo, giống hệt Chung Diệc Thanh hồi còn nhỏ.
Cẩn thận ngắm gương mặt của Diệc Trăn mới thấy, nó giống cô vô cùng, vì còn nhỏ nên đôi lông mày còn thưa thớt, đôi mắt tròn xoe, hàng mi thật dài, lúc rủ xuống như che đi biết bao tâm sự. Cái mũi của thằng bé thì lại giống bố, vừa cao vừa thẳng, bờ môi hơi mỏng nhưng trông vẫn khá đầy đặn, không khiến người ta có cảm giác bạc bẽo, giữa cằm có một rãnh hõm xuống, khôi ngô mà lại rất khác biệt.
Xe đỗ ở trước cửa Cửu Khê Biệt Uyển. Trước khi họ về, người giúp việc đã dọn dẹp sạch sẽ, lúc bước vào, cảm giác không khác hồi mới kết hôn là bao.
Mỗi lần về nước, cô và Trần Hiêu đều đưa Diệc Trăn về đây ở. Lần này mở cửa đi vào, nhìn cách bài trí trong nhà, cô không tránh khỏi cảm giác bùi ngùi.
Cửu Khê Biệt Uyển, nơi mà trước đây quá đỗi quen thuộc, thì giờ lại giống như khách sạn hơn, ở mấy ngày rồi lại đi.
Trợ lý mang hành lý vào cho cô, thảo luận đôi câu về công việc rồi rời đi ngay, không quấy rầy phút đoàn tụ của cô và con trai nữa.
Chung Diệc Tâm kéo con trai ngồi lên sô pha. Thằng bé hơi câu nệ, hai tay đan vào nhau, hai chân không đung đưa như trước, đôi mắt nhìn ngó xung quanh như đang quan sát một nơi xa lạ.
Bỗng nhiên Chung Diệc Tâm sực nghĩ, thằng bé đã từng đến đây, nhưng nó đã quên rồi, dù sao trí nhớ của trẻ con cũng hơi ngắn hạn.
Lần cuối cùng đưa Diệc Trăn về đây là dịp Giáng Sinh năm ngoái.
“Tiểu Diệc Trăn, mẹ thay giày cho con nhé?”, Chung Diệc Tâm xoa đầu thằng bé, mái tóc của nó thật mềm, tóc trước trán hơi dài, cũng nên cắt rồi.
Có lẽ ngày mai dẫn thằng bé đi cắt tóc cũng được.
Tiểu Diệc Trăn dè dặt lắc đầu, mũi chân xoay sang hướng khác, nó mím môi một cái rồi nói: “Tự con làm ạ.”. Nói xong, thằng bé thật sự tự tháo giày ra. Đôi giày thể thao màu trắng, Chung Diệc Tâm nhớ, đây là quà cô mua cho con trai từ năm ngoái.
Lần đó, cô hoàn thành buổi biểu diễn ở Paris, sau đó nhận lời mời đến tham dự một show diễn. Vốn dĩ cô không định đi, nhưng trợ lý nói đó là show diễn thời trang cho trẻ em của một thương hiệu đồ thể thao Tây Ban Nha, hợp tác cùng một nhãn hàng cao cấp để tung ra bộ sản phẩm xuân hè cho trẻ em, vì thế cô mới cảm thấy hứng thú.
Sàn diễn chữ T được trang trí theo phong cách trẻ thơ nhưng không kém phần thời thượng, một bé trai tóc vàng xuất hiện đầu tiên, hai mắt xanh biếc, chân đi đôi giày trắng tinh.
Cô nhìn chăm chú một lúc lâu. Khi đó cô nghĩ, nếu đôi giày này được mang trên chân của Diệc Trăn, chắc chắn là cũng vô cùng đẹp.
Hai chiếc giày đã được cởi xong, Chung Diệc Tâm lấy cho thằng bé một đôi dép bông, xỏ vào vô cùng ấm áp.
Tiểu Diệc Trăn rất có quy củ, cởi giày ra xong, thấy mẹ định xỏ dép cho mình, thằng bé bèn ngượng nghịu nhận lấy, không muốn để bàn tay sạch sẽ của mẹ chạm vào chân mình.
“Có phải Diệc Trăn không thích mẹ không?”, Chung Diệc Tâm hơi hụt hẫng.
Điều cô lo lắng nhất là, cô không thể ngày ngày ở bên cạnh thằng bé nên sẽ sinh ra sự xa cách.
Thằng bé sốt ruột, vội nắm tay mẹ giải thích, “Con thích mẹ, nhưng bố bảo là không được để mẹ mệt.”
“Bố lừa con đấy, con xem, đến giờ mà bố vẫn chưa về, mẹ con mình phải phạt bố mới được.”, Chung Diệc Tâm cười, khẽ véo chóp mũi thằng bé.
Một lớn một nhỏ đang bàn xem nên phạt bố thế nào, đúng lúc này, Trần Hiêu gọi điện về.
“Anh vừa xuống máy bay. Đang làm gì đấy?”
Chung Diệc Tâm cười cười rồi đáp: “Đang ở nhà. Anh đoán xem em đang ở cùng ai?”
Trần Hiêu không chút nghĩ ngợi, “Trần Diệc Trăn? Em đón con rồi à?”
“Ừm, vừa đón về từ chỗ Triệu Cẩm Tranh.”, sau đó, cô giơ điện thoại ra rồi nói với Tiểu Diệc Trăn, “Bảo bối có muốn nói chuyện với bố không?”
Trần Diệc Trăn liếc điện thoại một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu.
So với mẹ, thằng bé cảm thấy bố lúc nào cũng nghiêm nghị, không hay cười với nó. Anh Gia Ý cũng nói là mình thích mẹ hơn bố, tuy mẹ hay phạt chép bài, nhưng mẹ vẫn dịu dàng cười với mình, lúc mình sợ vẫn sẽ ôm mình đi ngủ, còn làm một bữa sáng thơm ngon cho mình nữa.
Cảm xúc của mẹ đến nhanh mà đi cũng nhanh, còn bố thì gần như là không có cảm xúc, lúc nào trông cũng lạnh nhạt, thờ ơ.
Khi ấy, Trần Diệc Trăn cũng tỏ vẻ tán đồng, “Bố em cũng thế, cứ cau mày suốt thôi, trông dữ lắm.”
Chung Diệc Tâm nói vào điện thoại, “Thằng bé không muốn nói chuyện với anh, chắc chắn là giận rồi, anh về mà dỗ cho tử tế vào.”
“Anh không biết dỗ trẻ con.”, Trần Hiêu bình thản đáp.
Lúc vào nhà, anh nhìn thấy Chung Diệc Tâm đang ngồi nói chuyện với con ở phòng khách. Trần Diệc Trăn ngồi trên đùi mẹ, nhìn thấy anh cũng chẳng chào một tiếng “bố”, thậm chí còn sợ hãi rụt vào lòng Chung Diệc Tâm.
Trần Hiêu cởi bỏ áo vest, đặt trên sô pha, sau đó tự nhiên cúi xuống hôn lên má vợ.
Chiếc caravat màu xanh lam của anh cọ vào mặt Tiểu Diệc Trăn, thằng bé không dám động đậy, cứ thế ngoan ngoãn dựa vào người mẹ.
“Lâu quá rồi không gặp, thế mà cũng không chào bố à?”, Trần Hiêu nhìn Trần Diệc Trăn, giọng điệu bình bình, lại giống như đang bất mãn.
“Bố ạ.”, Tiểu Diệc Trăn nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không nhìn anh, cụp mắt xuống, cọ cọ vào cổ mẹ.
Trần Hiêu “ừ” một tiếng, không có ý kiến gì.
“Mang quà về cho con đấy, tự ra xem đi.”, Trần Hiêu chỉ ra ngoài tiền sảnh.
Tiểu Diệc Trăn nghe thấy có quà thì chớp chớp mắt, rõ ràng là đã xao động, nhưng thằng bé vẫn ngượng ngùng nhìn mẹ, như đợi được mẹ cổ vũ.
“Đi đi, chạy chậm thôi, bóc xong kể mẹ nghe xem bố tặng con cái gì nhé.”
Chung Diệc Tâm đặt thằng bé xuống, Tiểu Diệc Trăn tự nhiên thơm lên má cô một cái, đang định chạy ra, nhưng lúc đi ngang qua người bố thì lại bước chậm lại.
“Anh xem đi, thằng bé sợ anh đấy, lúc nào trông cũng như hung thần ấy.”, đợi Tiểu Diệc Trăn ra đến tiền sảnh, Chung Diệc Tâm mới trách Trần Hiêu.
“Bọn mình thương lượng rồi mà, em làm người tốt, anh làm người xấu còn gì?”, Trần Hiêu ngồi xuống, ôm Chung Diệc Tâm vào lòng rồi cúi đầu hôn cô.
Cô cười đáp lại. Nụ hôn này triền miên rất lâu, đã hai tuần rồi họ không được gặp nhau. Hơi thở của Trần Hiêu dần trở nên gấp gáp, như thể đã kiềm chế quá lâu rồi, hai tay anh chống cạnh hai bên sườn cô, tạo thành một vòng giam vây lấy cô.
Chung Diệc Tâm vẫn còn một tia lý trí, Tiểu Diệc Trăn đang ở ngoài tiền sảnh, cô nghe thấy tiếng nó nghịch hộp đồ chơi, điều này khiến cô vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao, đành khẽ nắm tay lại, nhẹ nhàng đặt lên hai bên eo của Trần Hiêu.
“Anh cẩn thận một chút, để thằng bé nhìn thấy là nó bị ám ảnh đấy.”, Chung Diệc Tâm đẩy anh ra.
Trần Hiêu dịu dàng vén tóc cô ra sau lưng, để lộ chiếc dây chuyền mặt ruby lấp lánh, đó là thứ anh giành được ở hội đấu giá của Sotheby’s, tặng cho cô làm quà hằng ngày.
“Còn anh thì nhịn đến ám ảnh rồi.”, Trần Hiêu nắm tay cô, “Đã bảo là tuần trước anh đến Berlin gặp em cơ mà, sao lại không cho anh đi?”
“Phải hợp tác với nghệ sĩ lớn, áp lực sẽ lớn, anh đến làm em phân tâm.”
Trần Hiêu nhìn cô chăm chú, “Anh sẽ không quấy rầy em mà, em chơi đàn của em, anh ngồi bên cạnh xử lý công việc của anh.”
“Biết rồi.”, Chung Diệc Tâm khéo léo đổi sang chủ đề khác, “Phải rồi, vụ thu mua kia anh đàm phán thế nào?”
“Thuận lợi lắm, đã bàn xong kế hoạch giai đoạn đầu rồi, chuyện tiếp sau đấy, anh giao cho Dương Thăng xử lý.”, Trần Hiêu nhìn cô, “Kỳ lạ, sao tự dưng hôm nay em lại quan tâm đến công việc của anh thế?”
Chung Diệc Tâm hơi ngớ ra, anh đang trách cô sao?
Không lâu