Sáng sớm, Dương Nguyên Nhất tỉnh dậy thì thấy Vương Tiểu Hồng co thành một đoàn ngủ say trên giường. Tối hôm qua mời hắn cùng lên giường ngủ, kết quả Vương Tiểu Hồng hoảng hốt lo sợ, tỏ vẻ không ngủ cùng người đã có chồng.
Lúc ấy Dương Nguyên Nhất trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng tính tình tốt không lựa chọn đánh bể đầu Vương Tiểu Hồng.
Dương Nguyên Nhất vừa mở cửa, trời mờ mờ, tầng mây xếp ngăn cản ánh mặt trời. Giọt sương trên đầu cỏ, gió lạnh phất phơ, đã là tháng mười, lúc sắc trời không nắng mang đến lạnh lẽo. Cậu rút súy côn ra, trước tiên ở trong sân hoạt động thân thể một giờ rồi mới đi rửa mặt, vừa mới đặt ly xuống liền nghe tiếng kêu thảm thiết của Vương Tiểu Hồng ở trong phòng.
Cậu cầm súy côn nhanh chóng vọt vào, không nhìn thấy Liệt Phùng Nữ hay quái vật khả nghi nào khác, chỉ thấy bóng dáng Vương Tiểu Hồng ngồi xếp bằng trên giường. Tấm lưng kia nhìn qua có chút hiu quạnh, bả vai run rẩy kịch liệt.
Dương Nguyên Nhất hỏi: "Vương Tiểu Hồng, em không sao chứ?" Cậu nghiêng đầu ra phía trước nhìn Vương Tiểu Hồng, nhìn thấy dáng vẻ hắn lập tức câm miệng, sau khi hết khiếp sợ bắt đầu nhịn cười.
Vương Tiểu Hồng ngây ra như phỗng, vẻ mặt hoảng hốt, mép tóc hai bên trống một mảng lớn. Trong lòng bàn tay hắn còn đang nắm rất nhiều tóc rớt xuống, trong mắt ngấn lệ.
Dương Nguyên Nhất nén cười: "Vuốt nhiều?"
Vương Tiểu Hồng thất thần vùi đầu trong chăn, không trả lời. Tuy Dương Nguyên Nhất cảm thấy buồn cười nhưng vẫn gọi điện thoại hỏi Ngụy Duyên Khanh. Dù sao trong một đêm rụng nhiều tóc như vậy chính là bệnh nặng, nhưng Ngụy Duyên Khanh nói cho cậu biết: "Hiện tượng bình thường."
Dương Nguyên Nhất: "Cậu ấy rụng rất nhiều tóc, tay cầm toàn tóc. Mép tóc hai bên trơ trụi, không một chòm tóc."
Ngụy Duyên Khanh trầm giọng nói: "Tổ tiên của bọn họ vốn là đầu trọc."
Dương Nguyên Nhất nhướng mày: "Tôi thấy trước kia tóc của cậu ấy vừa đen vừa dày."
Ngụy Duyên Khanh cười lạnh: "Tóc cấy."
Im lặng một lúc, Dương Nguyên Nhất mới trả lời: "Được rồi, tôi biết rồi." Trăm triệu lần không nghĩ tới, Vương Tiểu Hồng còn trẻ như vậy đã phải cấy tóc.
Vương Tiểu Hồng điều chỉnh tâm lý một giờ mới ổn định, cuối cùng mặt con nít đội mũ âm trầm đi ra. Vương Tiểu Hồng đến trước mặt Dương Nguyên Nhất cầu xin: "Anh Nguyên, anh đừng nói ra."
Dương Nguyên Nhất cam đoan không nói, Vương Tiểu Hồng mới buồn rầu giải thích: "Di truyền gia đình." Giấc mộng cả đời của gia tộc bọn họ chính là có một đầu tóc dày lại mượt mà. Nói xong, hắn lại lặng lẽ nhìn mái tóc dày của Dương Nguyên Nhất, nội tâm hâm mộ lại ghen tỵ.
Dương Nguyên Nhất cười cười: "Đi thôi, ăn sáng trước đã."
Hai người cùng đi ăn sáng, trên đường gặp Thẩm Hào đang nghiêm túc đi rất vội vàng. Thẩm Hào dừng lại, mở miệng trước: "Sáng nay ở Bất Câu Lâu phát hiện hai thi thể."
Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất nói: "Cùng đi đi." Cậu xoay người sóng vai với Thẩm Hào, vừa đi vừa nói: "Biết là hai người nào không?"
Thẩm Hào: "Tôi cũng không rõ, chỉ là nghe người khác nói hẳn là bác Minh trông coi Bất Câu Lâu và cậu họ mất tích mấy ngày hôm trước. Sáng sớm hôm nay, theo thường lệ quét dọn Bất Câu Lâu, tầng năm vốn không thể đi lên, nhưng khi dọn dẹp tầng bốn thì phát hiện trên sàn nhà có vết máu. Lần theo vết máu, phát hiện là máu từ tầng năm thẩm thấu xuống nên bẩm báo cho Thẩm tiên sinh. Sau đó mở cửa đi vào liền thấy hai thi thể."
Hắn nhíu chặt mày, mặt mũi lúc xanh lúc đen, vô cùng lo lắng. Dường như vì mấy ngày gần đây Thiên Công Từ liên tục xảy ra án giết người mà khá phiền não, càng làm hắn phiền não hơn là phải cố gắng che đậy tin tức người chết, càng không thể báo cảnh sát. Đang suy nghĩ, hắn liền hoài nghi nhìn hai người Dương Nguyên Nhất: "Các người có tra được manh mối gì không?"
Dương Nguyên Nhất hỏi lại: "Lão bá trông coi Bất Câu Lâu chết? Ông ấy cũng là người nhà họ Thẩm?"
Thẩm Hào: "Đúng vậy, nhưng bây giờ rất nhiều người đã quên thân phận của ông ấy. Các người từng vào Bất Câu Lâu?"
"Đêm qua, Thẩm Tiểu Nguyệt dẫn chúng tôi đi."
Dương Nguyên Nhất mới vừa nói xong, Thẩm Hào lập tức dừng bước, xoay người trợn mắt nhìn bọn họ: "Lời Thẩm Tiểu Nguyệt mà các người cũng nghe?"
Dương Nguyên Nhất bình tĩnh nói: "Chúng tôi cần manh mối. Nếu không thể mau chóng giải quyết, người chết sẽ càng nhiều. Bao gồm anh, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Thẩm Hào siết chặt nắm tay, trong mắt u ám quay cuồng, sau một lúc lâu mới xoay người tiếp tục đi, vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi biết có người đang trả thù Thẩm gia, Thẩm Tiểu Nguyệt đã điên rồi, tốt nhất các người tránh xa nó một chút." Hắn đột nhiên dừng chân, nhìn Thẩm Tiểu Nguyệt xuất hiện ở phía trước.
Thẩm Tiểu Nguyệt đứng tại chỗ chờ bọn họ đi qua, khóe môi mang theo mỉm cười, điềm tĩnh xinh đẹp nhìn không ra dấu hiệu bị điên. Cô hơi nghiêng đầu: "Cùng đi Bất Câu Lâu chứ?" Khi nói chuyện đồng thời nhìn Dương Nguyên Nhất, ánh mắt thản nhiên sạch sẽ, không chút chột dạ.
Thẩm Hào: "Ai cho chị rời khỏi phòng?"
Thẩm Tiểu Nguyệt: "Ba cho tôi ra ngoài."
"Thẩm tiên sinh?" Thẩm Hào nhíu mày, sốt ruột chạy đi không quan tâm chuyện Thẩm Tiểu Nguyệt rời khỏi phòng cũng như không ai trông chừng, cảnh cáo cô hai câu: "Đừng phát điên."
Thẩm Tiểu Nguyệt đứng ở phía sau, đi theo bên cạnh Dương Nguyên Nhất, khẽ nói: "Ai nha. Không chết." Ngữ khí cực kỳ đáng tiếc.
Dương Nguyên Nhất cười nhạt không nói, kéo Vương Tiểu Hồng đang giận dữ đi. Cậu bình tĩnh trả lời: "Tôi không chết, tiếp theo đến phiên cô."
Nụ cười của Thẩm Tiểu Nguyệt biến mất, đột nhiên giật tái mặt. Tay cô tay siết thành quyền nắm chặt làn váy, gân xanh mu bàn tay nổi lên, trong mắt chợt lóe hoảng loạn cùng sợ hãi. Dương Nguyên Nhất dặn dò cô: "Đừng phát điên, bây giờ phát điên cô sẽ bị nhốt lại."
Thẩm Tiểu Nguyệt miễn cưỡng cười cười: "Các người cũng sống không được."
"A." Dương Nguyên Nhất không phản ứng Thẩm Tiểu Nguyệt, Vương Tiểu Hồng đè thấp vành nón, giơ ngón cái với cậu. Dương Nguyên Nhất mỉm cười, bước nhanh hơn vượt qua Thẩm Hào. Không bao lâu, Bất Câu Lâu liền xuất hiện trước mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn lầu năm, ban ngày không thấy được đèn Trường Minh lầu năm.
Trong lầu cực kỳ yên tĩnh, khi bọn họ đặt chân lên tầng năm, phát hiện bên trong vây đầy người, nhưng không ai nói chuyện. Có mấy người đứng bên ngoài, sắc mặt tái xanh, lại có hai người đột nhiên lao ra nôn mửa, gia nhập đội ngũ của bọn họ. Giá sách trong phòng ngã xuống đất, lộn xộn, khiến phía trước có một cái tủ quần áo đứng lặng bên tường cực kỳ nổi bật.
Hai người Dương Nguyên Nhất bước qua giá sách ngã xuống đất, đối mặt là mùi máu tanh nồng xộc vào mũi. Máu tanh đầy đất và thịt nát trộn lẫn với nhau, có vết đã khô, có vết diện tích quá lớn, lượng máu quá nhiều chưa kịp khô.
Trước mắt là hai cổ thi thể đã hoàn toàn biến dạng, tứ chi cùng thân thể nát vụn, nếu
không phải phát hiện hai cái đầu căn bản không nhận ra đây là hai cổ hài cốt.
Hai người này đúng là lão bá trông coi Bất Câu Lâu và người còn lại mất tích lúc trước.
Thẩm tiên sinh nhìn chằm chằm mặt tường sợ hãi, nhìn thấy đám người Dương Nguyên Nhất, lên tiếng trước để Thẩm Hào xử lý thi thể trên đất. Sau đó trợn mắt nhìn Thẩm Tiểu Nguyệt: "Đi về."
Thẩm Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm, không chút khiếp sợ đối diện với Thẩm tiên sinh.
Thẩm tiên sinh gào lên: "Tao bảo mày đi về!"
Thẩm Tiểu Nguyệt cười nhạo: "Ông cũng không tốt hơn tôi là bao." Nói xong cô thật sự xoay người rời đi, giống như đến Bất Câu Lâu chỉ là vì kích động ba mình.
Thẩm tiên sinh thở phào, nói với Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng: "Chê cười rồi."
Dương Nguyên Nhất cười cười, sau đó lướt qua Thẩm tiên sinh đi đến bức tường phía sau ông. Trên vách tường có khe hở bị toác ra, trong khe, trên mặt tường đầy máu tươi. Cậu nhìn trái nhìn phải, tìm được chân ghế gãy trong góc. Cậu nắm chân ghế trong tay định đưa vào trong khe hở, Thẩm tiên sinh lập tức ngăn cậu lại.
Thẩm tiên sinh: "Tầng năm Bất Câu Lâu chứa rất nhiều sách cổ, bao gồm gia phả, không thể hư hao."
Dương Nguyên Nhất hơi híp mắt, khóe môi vẫn mang theo ý cười ôn hòa: "Tôi chỉ muốn nhìn xem trong tường có cái gì, sẽ không phá hư sách cổ và gia phả."
Thẩm tiên sinh kiên trì: "Vậy cũng không được!"
Dương Nguyên Nhất mỉm cười rực rỡ, liếc mắt nhìn sách cổ sũng nước không ai hỏi han trong vũng máu, lại nhìn Thẩm tiên sinh kiên trì không cho phá vách tường. Cậu ném chân ghế xuống: "Được rồi." Lúc quay đầu ra hiệu cho Vương Tiểu Hồng, hắn vuốt vuốt cằm.
Thẩm tiên sinh âm thầm thở phào, xoay người kéo Dương Nguyên Nhất sóng vai rời đi. Trong nháy mắt khi bọn họ xoay người, Vương Tiểu Hồng đột nhiên rút ra Ballistic Knife đâm vào khe hở vách tường, lợi dụng cơ hội này cạy mở khe hở, bóc một lớp lớn mặt tường.
Thẩm tiên sinh quá sợ hãi, giận dữ hét lên: "Dừng tay! Ngăn hắn lại!"
Lúc này, Vương Tiểu Hồng đã xé hơn 10cm mặt tường, một cái thây khô ẩm thấp, dính đầy xi măng đột nhiên rơi lên mặt hắn. Vương Tiểu Hồng "Á" một tiếng thảm thiết, trực tiếp túm tóc ẩm ướt của cái xác này dùng sức kéo ra ngoài, thuận tay ném vào lòng Thẩm tiên sinh. Thẩm tiên sinh không kịp giận, xỉu vì tức.
Vương Tiểu Hồng thấy đó là xác khô, lập tức cười xấu hổ khiêng khối thây khô kinh khủng xấu xí này lên.
"À, tôi tưởng xác chết vùng dậy."
Thẩm Hào co rút khóe miệng, bất kể là xác chết vùng dậy hay thây khô, đều rất khủng bố.
Vương Tiểu Hồng cười hề hề, giải thích với Dương Nguyên Nhất: "Bất động không sợ, biết nhúc nhích mới sợ."
Dương Nguyên Nhất đỡ trán: "Trước tiên để chung thây khô với những thi thể khác, mang Thẩm tiên sinh ra ngoài."
Cái này không cần anh nói, Thẩm Hào đã phân phó những người khác xử lý thi thể, mà bản thân lại cõng Thẩm tiên sinh rời khỏi Bất Câu Lâu. Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng đều đi theo vào phòng Thẩm tiên sinh, đi vào mới phát hiện trong phòng đặt một cái tủ quần áo rất lớn. Kích cỡ tủ quần áo vượt xa kích cỡ đồ vật trong phòng, có vẻ không hợp nhau.
Thẩm tiên sinh từ từ tỉnh lại, lập tức hỏi về cổ thây khô đào trong mặt tường Bất Câu Lâu. Nghe Thẩm Hào nói đã xử lý xong thây khô, ông lập tức quát: "Trả về chỗ cũ!"
Thẩm Hào không hiểu: "Vì sao?"
Thẩm tiên sinh: "Đó là tội nhân chịu hình phạt xây tường, không thể đào ra cũng không thể an táng, đây là quy củ!" Ông yêu cầu Thẩm Hào lập tức đưa cái xác nữ kia vào lại trong tường, trám lại mặt tường.
Thẩm Hào mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng Thẩm tiên sinh lấy quy củ Thẩm gia áp chế hắn, hắn không phản bác được, lặng lẽ gật đầu: "Bây giờ cháu đi thu xếp."
Lúc này Thẩm tiên sinh mới vừa lòng, sau đó nhìn hai người Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng, miễn cưỡng trấn định, mỉm cười: "Quy củ Thẩm gia, không thể vi phạm. Những chuyện khác, các người có thể thoải mái điều tra. Ngoài ba cổ thi thể, các người đều có thể cẩn thận tra."
Dương Nguyên Nhất cười cười: "Vậy được, chúng tôi không lãng phí thời gian, đi bây giờ đây."
Thẩm tiên sinh gật đầu, ba người lập tức rời đi. Trên đường, Thẩm Hào dừng bước nhìn chằm chằm hai người Dương Nguyên Nhất: "Các người muốn điều tra thì theo tôi, tôi cho các người biết một chút quy củ và bí mật Thẩm gia."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Nguyên Nhất: Ngủ chung?
Vương Tiểu Hồng (mặt hoảng sợ): Không không không, em không ngủ với người đã có chồng!
*
Sếp Ngụy không chỗ nào không có mặt, dùng tia tử vong nhìn các người: Nói cho tôi biết, không phải các người đang nuôi mập sao? Là cái loại nuôi xong rồi nhìn, nhìn xong tiếp tục nuôi.