Sau khi đánh một giấc đến nửa đêm, Dương Nguyên Nhất đột nhiên tỉnh dậy. Trong phòng ngủ u ám yên tĩnh chỉ nghe âm thanh hít thở của mình, rèm cửa khép chặt, chỉ có mấy phần ánh trăng xuyên vào làm phòng ngủ có vẻ không tối như lúc ban đầu.
Dương Nguyên Nhất vừa nhắm mắt dự định tiếp tục ngủ thì lại nghe được tiếng vang be bé. Cậu đột nhiên mở to mắt, dỏng tai lắng nghe thì phát hiện âm thanh từ phòng khách truyền đến, từ từ đi về phía phòng ngủ. Âm thanh "Ong ong ong" nhỏ vụn, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng va chạm cộc cộc, giống như là thi thể trong quan tài va vào vách gỗ muốn bò ra ngoài.
Cậu trợn mắt nhìn cửa phòng ngủ, chốt cửa lặng lẽ chuyển động, cái thứ bên ngoài muốn tiến vào. Cậu xoay người chầm chập xuống dưới giường, trốn vào gầm giường. Cửa phòng bị mở ra, ngọn đèn mờ mờ ở phòng khách hắt vào phòng ngủ, đủ để cậu thoáng thấy rõ cái thứ đi vào.
Một con búp bê Nga màu sắc tươi đẹp, đường cong mượt mà và khuôn mặt tươi cười quỷ dị đầy chân thật. Con búp bê Nga xinh đẹp này dính đầy máu tươi, chảy xuống sàn nhà kéo một vết thật dài. Dương Nguyên Nhất chú ý tới di chuyển nhảy bụp bụp, mỗi lần nó nhảy sẽ truyền đến tiếng va chạm cộp cộp.
Con búp bê Nga cao nửa thước này thỉnh thoảng chuyển động hai mắt, rất sống động. Nó đi vòng quanh giường không thấy người, vì vậy nhảy nhót đến bên cạnh tủ quần áo, một tiếng kít kít, ở giữa đường cắt của búp bê mở ra một lỗ hổng, sau đó lại là một tiếng kít kít, từ bên trong vươn ra một bàn tay mở tủ quần áo, Dương Nguyên Nhất bụm miệng cùng ôm trái tim đang nảy lên, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Trong bóng đêm nhìn không quá rõ ràng, nhưng đủ để thấy rõ dường như giấu trong búp bê Nga là tứ chi con người.
Không phát hiện con mồi, búp bê Nga phát ra tiếng than bất mãn, lại ở trong phòng lục soát một hồi, sau khi không phát hiện con mồi mới không cam lòng bỏ đi. Dương Nguyên Nhất trốn dưới giường hồi lâu, cho đến khi truyền đến âm thanh đóng cửa phòng khách thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống gò má.
Cậu di chuyển thân thể ra ngoài, lúc định chui ra thì nghe thấy âm thanh từ đỉnh đầu truyền tới, đột nhiên ngẩng đầu, hoàn hoàn hảo hảo mặt đối mặt với khuôn mặt tươi cười xinh đẹp quỷ dị ấy, khoảng cách không quá mười centimet.
Dương Nguyên Nhất hít một ngụm khí lạnh, thân thể phản ứng cực nhanh cạ sàn nhà trơn chui tọt vào sâu gầm giường, chui ra ở một đầu khác. Mới vừa đứng lên, cả cái giường đã bị ném đến vách tường, chặn đường chạy của cậu.
Con búp bê Nga nhảy về phía trước, lúc đập xuống sàn nhà phát ra âm thanh nặng nề. Nó đột nhiên nhào về phía trước, bên trong thân thể có cái gì đó đang dùng lực va chạm với búp bê muốn chạy ra, dẫn đến con búp bê này không thể cân bằng thân thể.
Dương Nguyên Nhất mò lấy gậy bóng chày đặt trong phòng ngủ, nắm chặt gậy tiến lên hung hãn đập về phía đỉnh đầu nó, sau đó lao ra khóa cửa phòng ngủ lại, dùng tủ, sô pha và tủ lạnh chặn cửa. Trong phòng ngủ truyền đến tiếng gào thét nặng trĩu cùng tiến đánh kịch liệt, cửa phòng ngủ cùng với những vật chặn cửa đều rung lên.
Dương Nguyên Nhất chặn cửa phòng hồi lâu, cho đến khi bản thân mỏi mệt đến mức buồn ngủ, tiếng vang trong phòng ngủ mới từ từ ngừng lại. Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ, gần năm giờ. Cậu không dám thả lỏng, đợi đến khi trời sáng mới đẩy đồ ra, vào phòng ngủ kiểm tra.
Trong phòng ngủ một mảnh hỗn độn, con búp bê khủng bố kia nhảy cửa sổ bỏ đi. Dương Nguyên Nhất lần mò theo vết máu trên sàn, phát hiện vết máu chỉ tới cửa sổ rồi biến mất.
Cậu nghĩ đến con búp bê Nga dính máu thấy dưới lầu đêm qua cùng với thằng nhóc hàng xóm ôm con búp bê trong lòng, nhướng mày vừa mới xoay người ra khỏi phòng ngủ liền nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương từ cách vách truyền đến.
...
Phòng sát vách giăng đầy dây cảnh báo, cảnh sát và phóng viên thỉnh thoảng ra vào, khách thuê ở mấy lầu trên dưới đi ngang qua cũng phải dừng lại bàn tán một chút. Cảnh sát cũng tới gõ cửa hỏi Dương Nguyên Nhất ban đêm có nghe động tĩnh gì hay không, Dương Nguyên Nhất chần chờ một lát rồi báo cho cảnh sát chuyện đêm qua bị tập kích cùng con búp bê Nga quỷ dị kia.
Đồng thời, từ trong miệng cảnh sát cậu biét được thằng nhóc hàng xóm —— cũng chính là A Chính cậu gặp đêm qua được phát hiện chết trong phòng ngủ nhà cậu bé, sau khi A Chính bị giết còn bị phân xác, thân thể ném trong phòng ngủ, tay và chân được đặt lần lượt trong tủ lạnh, bàn ăn, về phần đầu thì bị bỏ vào nồi áp suất chưng tái. Mà trái tim A Chính không cánh mà bay, ban đêm cha mẹ cậu bé hoàn toàn không phát hiện dị thường, cơ hồ là ngủ như chết.
Thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn, vả lại không kiêng nể gì đến mức làm người rợn tóc gáy, cảnh sát biết rõ người như thế đã tạo thành khủng hoảng cùng ảnh hưởng rất lớn cho xã hội, cho nên khi bọn họ nghe được Dương Nguyên Nhất cũng gặp phải công kích thì rất coi trọng.
Dương Nguyên Nhất: "Có thể nói ra các anh sẽ không tin, nhưng hung thủ tấn công tôi là con búp bê Nga. Tôi cũng đã nghe mấy lần tiếng va chạm trong thân búp bê truyền ra, cho nên tôi cảm thấy hẳn là hung thủ ẩn bên trong búp bê, hơn nữa búp bê cao chừng nửa thước, cho nên hung thủ có thể là người lùn."
Đa phần quỷ giết người thủ đoạn hung tàn, giết người vô lý, dù ít dù nhiều đều có chút thiếu hụt sinh lý hoặc tâm lý, hơn nữa lúc bọn họ giết người đều sẽ biến mình thành nhân vật truyền thuyết chỉ tồn tại trong lời đồn. Ví dụ như thằng hề giết người, sát nhân thỏ... Làm bọn họ tách biệt hành vi giết người cùng bản thân, để được tâm linh tha thứ.
Cảnh sát: "Cậu nói tấn công cậu là một con búp bê Nga cao nửa thước?"
Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Đúng."
Nhóm cảnh sát nhìn nhau, cầm bút không biết nên ghi chép thế nào. Trên mặt bọn họ hiện rõ sợ hãi, lo lắng, phẫn nộ, cuối cùng một cảnh sát có thâm niên thở dài đồng tình nhìn Dương Nguyên Nhất: "Cậu... Gần đây phải cẩn thận, không nên tới gần những con búp bê Nga."
Dương Nguyên Nhất nhăn mày: "Có ý gì?"
Những cảnh sát khác lục tục rời đi, cảnh sát già thấy cậu đã dọn xong hành lý, không đáp mà hỏi ngược: "Cậu muốn chuyển nhà?"
Dương Nguyên Nhất: "Đúng vậy, đến kỳ hạn thanh toán tiền thuê nhà rồi."
"Đi cũng tốt, an toàn một chút." Cảnh sát già gật đầu, rút điếu thuốc: "Có sao không?"
Dương Nguyên Nhất lắc đầu, tiếp tục thu dọn hành lý khác, quan trọng nhất chính là bài vị ông chồng quá cố phải bỏ vào hành lý. Cậu thấp giọng nói: "Rất xin lỗi, hôm nay khá bận rộn, chờ ổn định sẽ thắp nhang cho anh."
Cảnh sát già hút xong một điếu thuốc, không nhịn được nói với Dương Nguyên Nhất: "Kỳ thật đây không phải án
bầm thây đầu tiên, trải qua điều tra đều phát hiện người chết khi còn sống có mua qua một con búp bê Nga cao nửa thước. Ban đầu không ai chú ý liên hệ trong đó, bởi vì có vài người mua hai ba năm mới chết, có vài người mua chưa đến một ngày đã bị giết... Sau này lại phát hiện búp bê Nga trong hình đều là cùng một con, mỹ nhân nước Nga xinh đẹp."
Dương Nguyên Nhất đột nhiên nhớ tới hôm qua Tôn lão cho cậu năm tờ giấy, nói qua với cậu sẽ gửi tài liệu qua, vì thế cậu đi tìm di động, quả nhiên tìm được tài liệu Tôn lão gửi tới.
Cảnh sát già dùng ánh mắt cực kỳ đồng tình nhìn Dương Nguyên Nhất: "Kỳ thật án tử này đã không thuộc sự quản lý của chúng tôi, xếp vào hồ sơ cơ mật." Cảnh sát già dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Cậu cho tôi phương pháp liên lạc, sau khi trở về xem thử xem có thể xin người đến bảo vệ cậu không. Nhưng cậu cũng không cần lo lắng, theo như hiện nay thì toàn bộ người chết đều đã từng mua búp bê Nga, cậu không mua hẳn không có chuyện gì đâu."
Dương Nguyên Nhất thầm thì: "Xém nữa đã mua."
Mục tiêu tối hôm qua hẳn là cậu, bởi vì nhìn thấy vết máu nên vội đi ngang qua, kết quả bị A Chính mua, người chết trở thành A Chính.
Cảnh sát già hút thuốc xong, lấy được phương thức liên lạc lập tức rời đi. Dương Nguyên Nhất mở tài liệu ra, bên trong có thông tin cặn kẽ của mười người, tất cả đều chết rất quỷ dị, vả lại điểm giống nhau đều là khi còn sống từng mua một con búp bê Nga.
Hiện tại thêm A Chính, chính là mười một người.
Dương Nguyên Nhất cảm thấy con búp bê Nga kia sẽ không bỏ qua mình, nhưng văn phòng thám tử "Monster" hẳn đã từng tiếp nhận nhiệm vụ ủy thác cùng loại với sự kện này, nói một cách tương đối, ở văn phòng thám tử có thể đảm bảo an toàn tánh mạng mình.
Vì vậy Dương Nguyên Nhất lập tức thu dọn hành lý ra ngoài, lên xe buýt đến trạm Hạ Quan. Mới vừa ấn chuông cửa thì đã nghe âm thanh được nghe hồi hôm qua, lạnh lẽo thấu xương, như băng như ngọc.
"Đến rồi?"
Dương Nguyên Nhất sửng sốt, ý thức được người đang nói trong ống loa hình như biết cậu là ai, nhưng cậu vẫn không nói gì. Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu nhìn bốn phía, không thấy camera.
Âm thanh thanh lãnh kia còn nói thêm: "Vào đi." Dừng hai giây, hắn lại bổ sung: "Tôi đại biểu Monster hoan nghênh cậu." Câu chữ rõ ràng, cực kỳ dễ nghe.
Dương Nguyên Nhất nói lời cảm tạ: "Cám ơn." Sau đó xách hành lý đi vào, khi đi ngang qua cửa sắt thì ở bên tai truyền đến tiếng đàn ông cười khẽ, gió nhẹ thổi qua lập tức tiêu tán, suýt chút nữa cậu tưởng là ảo giác.
Vương Tiểu Hồng mở cửa cho Dương Nguyên Nhất, đưa chìa khóa cho cậu: "Em dẫn anh lên phòng, đây là chìa khóa. Đến giờ cơm nhớ xuống ăn, bỏ lỡ sẽ không có cơm ăn."
Lầu hai có sáu căn phòng, Dương Nguyên Nhất ở phòng cuối hành lang, ánh sáng không phải quá tốt.
Vương Tiểu Hồng nói: "Hôm qua đã kêu người tới quét dọn, bây giờ anh vào ở được rồi." Hắn nhìn hành lý của Dương Nguyên Nhất: "Chỉ có chút hành lý này thôi sao?"
Dương Nguyên Nhất cười cười: "Quần áo, máy tính và một ít vật dụng hàng ngày, không nhiều."
Vương Tiểu Hồng cảm thán: "Thật tiết kiệm."
Trong phòng có phòng tắm, trong phòng tắm còn có bồn tắm lớn, đây là điều Dương Nguyên Nhất mừng nhất. Giữa phòng dùng thủy tinh ngăn cách làm phòng khách, còn có một ban công nhỏ, tổng thể mà nói tốt hơn phòng thuê trước kia của cậu rất nhiều, đồ dùng gia dụng cũng rất đầy đủ.
Vương Tiểu Hồng đi ra ban công nhỏ, Dương Nguyên Nhất thì lấy bài vị của vong phu trong hành lý ra, bày lên bàn đóng trên tường trong phòng khách. Sắp xếp ngay ngắn lư hương, nến điện tử cùng dây điện của nến điện tử. Cuối cùng lấy ra một gói nhang nguyên bao trong hành lý, rút ba cây nhang đốt lên, lạy ba lạy với bài vị, cắm vào lư hương.
Vương Tiểu Hồng tiến vào nhìn thấy cảnh tượng này, vội đi đến bên cạnh hỏi: "Anh theo đạo hả? Lạy cái gì? Thượng Thanh tổ sư gia sao? Tiên phu Ngụy Lan Đình quân sinh tây chi liên vị*... Anh kết hôn rồi?"
(Đoạn này khắc trên bài vị nó thế, đừng ai bảo tui vietsub, biết là bài vị của ông chồng quá cố của thụ, tên Ngụy Lan Đình thôi)Dương Nguyên Nhất: "Ừ. Hiện đang ở góa."
Vương Tiểu Hồng cũng không vì bài vị viết tiên phu* mà lộ ra biểu tình quái dị, điều này làm Dương Nguyên Nhất rất có thiện cảm. Vì thế cậu cười nói: "Quê anh ở nông thôn khép kín, vừa nghèo vừa phong kiến, tiên phu là người thế gia vọng tộc ở nông thôn, đáng tiếc bệnh tật triền miên. Thầy bói nói xung hỉ có thể cứu tiên phu, anh được lựa chọn."
(Tiên phu = chồng trước, vì ở đây giữ sự trang trọng nên tui sẽ giữ nguyên chữ hán)Vương Tiểu Hồng: "Em không cần phải nói nén bi thương nhỉ."
Dương Nguyên Nhất lấy tấm hình trắng đen trong túi ra, dán keo trong đính lên trên bài vị. Cậu dễ tính nói: "Không sao, dù sao sau khi kết hôn anh chưa từng gặp qua tiên phu."
Vương Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn về phía bài vị: "Nhắc tới thì sếp chúng ta cũng họ Ngụy —— ai đây!!!"
Dương Nguyên Nhất: "Ảnh của tiên phu anh."
Vương Tiểu Hồng lộ vẻ hoảng sợ, cuống quýt lui về phía sau, cười gượng hai tiếng: "Em nghe chú Tôn gọi, tôi xuống trước đây. Tạm biệt!" Nói xong như một làn khói chạy ra ngoài, giống như sau lưng có quỷ truy đuổi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Một trong những cái tên vỏ bọc của công: Ngụy Lan Đình.
Công = bài vị, cũng coi như chính diện ra sân.
***
Từ chương này tui sẽ đổi búp bê Matryoska thành búp bê Nga nha.