La Khiết Nhụy nói: "Tôi rất không an tâm, trực giác nói tôi biết có liên quan đến hồ Tú Lệ. Nhưng tôi không dám đi kiểm chứng, hơn nữa sau khi đồng nghiệp qua đời được vài ngày thì bên tôi cũng không phát sinh dị thường gì. Cho đến hai tuần lễ trước, Hạo Hạo ở trong phòng tắm suýt chút nữa chết đuối. Vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, cửa phòng tắm luôn không khóa, thế nhưng lần đó cửa phòng tắm lại bị khóa lại."
Cô cúi đầu nhìn con trai, lúc nhớ tới cảnh kia vẫn chưa hoàn hồn. Cô tiếp tục nói: "Tôi nghe thấy tiếng Hạo Hạo kêu cứu trong phòng tắm, cửa lại không mở ra được nên tôi nôn nóng phá cửa."
La Khiết Nhụy xắn ống tay áo để mọi người thấy cả cánh tay cô có một vết bầm tím rất lớn. "Đây là vết thương tạo thành do phá cửa, bây giờ còn chưa biến mất. Tôi hỏi Hạo Hạo, thằng bé khóc nói với tôi không đóng cửa, lúc ấy nó còn nói có người trong bồn tắm kéo chân nó. Sau khi tôi dỗ nó ngủ xong liền nhìn mắt cá chân của Hạo Hạo, thực sự, thực sự thấy dấu đỏ. Giống như là có người dùng lực túm chặt mắt cá chân thằng bé để lại vết đỏ, đặc biệt đáng sợ."
Dương Nguyên Nhất rút khăn giấy đưa cho cô, chờ đến khi cô bình tĩnh một chút liền hỏi: "Lúc đó cô có thấy thứ gì khác không?"
La Khiết Nhụy ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng, kinh hoảng trong mắt như sương mù tràn ra. Cô gật đầu: "Có. Cửa phòng tắm nhà chúng tôi là loại kính mờ, mặt thủy tinh đầy hơi nước cũng có thể mơ hồ thấy bóng dáng bên trong. Lúc đó tôi phá cửa vào, ôm Hạo Hạo ra bên ngoài. Lúc quay lại thì bỗng dưng thấy bên trong phòng tắm... Có một bóng đen. Tôi có thể cảm nhận được bóng đen kia đang nhìn tôi chằm chằm, nhìn chằm chằm luôn. Tôi không dám động, không nhúc nhích được."
Ánh sáng lạnh trắng bệch tĩnh mịch, con trai ở bên cạnh, vô tri vô giác với nguy hiểm như hổ rình mồi xảy ra trong phòng. La Khiết Nhụy nhìn chằm chằm cái bóng đen kia, bóng đen kia cũng không nhúc nhích đối diện với cô.
Cả người cô không cử động nổi, hơi lạnh từ bàn chân chạy lên gáy, lạnh đến tay chân cứng ngắc. Kính mờ phòng tắm đột nhiên đầy hơi nước, hơi nước ngưng đọng thành bọt nước, theo thủy tinh chậm rãi trượt xuống. Nước như có sinh mệnh chảy ra khỏi phòng tắm, dần dần tới gần chân cô, gương mặt trong suốt đột nhiên xuất hiện, hai bên vốn là lỗ tai lại mọc ra tay nhỏ dị dạng định bám lấy ồng quần của cô bò lên.
Hạo Hạo đột nhiên gọi cô: "Mẹ?"
La Khiết Nhụy đột nhiên tỉnh táo, nhìn thấy trên sàn nhà sạch sẽ không một giọt nước. Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, bên trong cũng rỗng tuếch, căn bản không có bóng đen. "Tôi có thể xác định, không phải hoa mắt!"
Ngụy Duyên Khanh: "La nữ sĩ có bệnh sử không?"
Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất liếc nhìn Ngụy Duyên Khanh, che giấu tâm tình kinh ngạc rất tốt. Cậu không ngờ sếp sẽ không chút khách khí hỏi La Khiết Nhụy, chẳng chú ý ngôn từ gì cả.
Đầu tiên La Khiết Nhụy sửng sốt, lập tức giận giữ: "Anh nghĩ rằng tôi bị điên sao? Tôi sẽ tùy tiện đem mạng con trai tôi ra nói dối sao?"
"Đừng kích động." Ngụy Duyên Khanh khoát tay, bình tĩnh nói: "Chúng ta cần loại trừ các nhân tố có thể tồn tại, bảo đảm tình huống chân thực. Liên quan đến mạng người, không thể lơ là, cô bỏ qua cho."
La Khiết Nhụy hít sâu vài hơi, nói: "Tôi không lừa các người, tôi cũng không có bất kỳ bệnh tâm thần hay tâm lý nào. Lẽ nào tôi có bệnh còn có thể ép đồng nghiệp tự sát? Nếu các người không tin, có thể kiểm tra tin tức ba tuần trước ở thành N, còn có thể tra ra quan hệ của tôi với cô ấy."
Ngụy Duyên Khanh nhìn về phía Tôn lão, Tôn lão gật đầu đứng dậy rồi đi, sau đó anh ra hiệu La Khiết Nhụy nói tiếp.
"Tôi kể chồng tôi nghe chuyện xảy ra đêm đó, nhưng lão không tin. Lão chồng nhà tôi cho rằng tôi nói dối, còn nghĩ rằng tôi bị stress, tinh thần xảy ra vấn đề, cho nên mang Hạo Hạo đi." La Khiết Nhụy ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Trong hai ngày tiếp theo không xảy ra chuyện gì, tôi cũng tưởng tinh thần mình xảy ra vấn đề. Nhưng vào ban đêm, tôi lại thấy cái bóng đen kia."
"Nó xuất hiện trong nhà bếp, nhà bếp chúng tôi cũng là loại kính mờ. Tôi ngồi cạnh bàn ăn, đột nhiên nghe trong nhà bếp truyền ra tiếng nước. Âm thanh kia rất lớn, như là mở vòi nước tối đa. Tôi đã nhớ khóa vòi, cho dù không khóa thì cũng không thể qua một hồi lâu mới nghe tiếng nước chảy. Lúc đó một nỗi sợ bao trùm lấy tôi, tôi không khống chế quay đầu lại thì lại thấy bóng đen phía sau lớp kính mờ."
La Khiết Nhụy đè nén sợ hãi, nói: "Lúc đó tôi nhìn khá rõ —— bóng đen kia là con gái, tóc dài mướt như rêu, cả người ướt nhẹp, nước từ trên người cô ta nhỏ xuống, rơi "tí tách" trên sàn nhà. Tiếng nước rất rõ ràng, tôi, tôi sợ."
Dương Nguyên Nhất: "Chỉ thấy tóc? Bởi vì tóc nên cô xác định nó chính là bóng đen cô nhìn thấy ở lỗ hổng hồ Tú Lệ?"
Sắc mặt La Khiết Nhụy trắng bệch, lắc đầu nói: "Sau này, cô ta liền xuất hiện thường xuyên. Có đôi khi ở toilet công ty tôi, có đôi khi ở xe nước ven đường, có đôi khi chỉ thấy trên suối phun ở quảng trường, trong nhà càng thấy thường xuyên. Cô ta càng ngày càng gần tôi, mặt cũng càng ngày càng rõ ràng."
Tóc dài mượt như rêu, váy dài màu đen mục nát, làn da tái xanh như xác chết biết đi, ngũ quan giấu dưới tóc chỉ có thể nhìn thấy mắt hoàn toàn là màu trắng. Dáng người cô ta rất cao, chừng hai mét, chân cũng rất dài, vai rộng. Ngón tay móng tay cũng rất dài, giữa các ngón có màng mỏng.
"Cô ta quấn lấy tôi, tôi biết, sau khi đồng nghiệp bị cô ta quấn lấy liền bị hại chết. Bây giờ cô ta quấn lấy tôi, nhất định sẽ hại chết tôi, còn có thể hại luôn cả Hạo Hạo." La Khiết Nhụy ôm chặt con trai, đứa bé bị cô ôm có hơi đau liền bắt đầu giãy giụa. Cô luôn miệng nói xin lỗi với đứa bé, tay chân luống cuống nói: "Ba ngày trước, Hạo Hạo dẫn theo hai đứa bạn cùng lớp về nhà làm bài tập. Tôi đi chuẩn bị
bể bơi phao... Chờ đến khi tôi khôi phục ý thức thì phát hiện mình đang lừa mấy đứa trẻ vào cái bể bơi phao..."
Cô đang lặp lại cảnh ngộ của đồng nghiệp, giết chết ba đứa trẻ, sau đó tự sát.
Ngụy Duyên Khanh hỏi cô: "Cô còn nhớ rõ mình mất ý thức lúc nào không, mất khống chế sao?"
La Khiết Nhụy: "Không biết. Tôi đột nhiên không có ý thức, tôi không biết các người có trải nghiệm này hay không, chính là ý thức tỉnh táo nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên tiến vào giấc mộng. Giống với loại cảm giác này, tự dưng tiến vào trạng thái vô ý thức —— không, không đúng, không phải trạng thái vô ý thức. Tôi còn nhớ rõ tình hình lúc đó, cũng nhớ cảm giác khi ấy, nhưng tôi lại không thấy khác thường chút nào. Tôi nghĩ tôi nên làm như vậy, thiên kinh địa nghĩa, là chuyện đúng đắn."
Ngụy Duyên Khanh nói nhỏ: "Truyền nhiễm tình cảm?"
Dương Nguyên Nhất vô cùng kinh ngạc: "Đó là cái gì?"
Ngụy Duyên Khanh: "Cá thể sẽ vô tình truyền nhiễm tình cảm, mất đi bản thân. Nói như vậy, trước khi bị truyền nhiễm tình cảm sẽ có bước ngoặc chuyển tiếp, tức là bước ngoặc cộng hưởng khơi gợi cảm xúc. La nữ sĩ, cô nhớ kỹ xem lúc trước khi mất ý thức và sau khi khôi phục ý thức, có chuyện kỳ quái gì xảy ra không?"
"Tôi ——" La Khiết Nhụy cúi đầu trầm tư, chần chừ lắc đầu.
Dương Nguyên Nhất: "Nếu không cô kể chuyện mà cô cảm thấy đặc biệt, ấn tượng sâu sắc thử xem."
"Được." La Khiết Nhụy gật đầu, chậm rãi kể lại: "Lúc đó tôi đang nói chuyện điện thoại với chồng, giữa chúng tôi xảy ra chút tranh chấp không quá vui vẻ. Tôi đứng ngay cửa sổ cạnh cầu thang hút thuốc, mấy đứa nhỏ ở trong nên tôi nhoài người ra ngoài... Tôi chăm chú nhìn cái suối phun dưới lầu, ở đó đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen. Tôi nhìn rất rõ cặp mắt trắng dã của cô ta, giống như thấy quỷ vậy, cực kỳ đáng sợ. Tàn thuốc nóng rớt xuống tay, tôi liền tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ ra tôi ở lầu mười chín, làm sao có thể nhìn thấy rõ như thế? Nhưng cúi đầu nhìn lại thì trong ao trống rỗng, không có gì cả."
"Tôi ném tàn thuốc xuống, xoay người quay về phòng. Mới đi mấy bước liền nghe được âm thanh... Tiếng ca rất, rất thê lương, rên rỉ ra tiếng, thoáng cái làm tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện không được như ý. Công việc, gia đình, quan hệ vợ chồng... À, đúng rồi! Tiếng ca! Tôi nhớ ra rồi, là tiếng ca. Tôi nhớ vì sao đột nhiên khôi phục ý thức, bởi vì lúc đó ở nhà hàng xóm đang dạy con, âm thanh rất lớn, lỡ tay đập hư đồ, tiếng vang rất lớn nhanh chóng cắt đứt tiếng ca."
Dương Nguyên Nhất: "Tiếng ca kiểu gì, cô còn nhớ rõ không? Có thể ngâm nga ra không?"
La Khiết Nhụy: "Cái này... Không thể. Thay vì nói là tiếng ca, nó giống tiếng rên rỉ hơn. Nhưng lại không thể nói rõ là thứ gì đang rên rỉ."
Ngụy Duyên Khanh đột nhiên hỏi: "La nữ sĩ với chồng quan hệ không tốt?"
La Khiết Nhụy có hơi xấu hổ: "Đúng vậy. Ở bên ngoài lão còn có bồ, muốn ly hôn với tôi."
Dương Nguyên Nhất vô cùng kinh ngạc, bởi vì nhìn La Khiết Nhụy còn trẻ lại đẹp, hai vợ chồng còn có một đứa con trai, không ngờ quan hệ lại kém như vậy.
La Khiết Nhụy: "Lúc trước tôi ham mê công việc bỏ bê gia đình. Lão ta liền nuôi bồ ở ngoài, đã kéo dài hơn một năm. Cho đến khi có thứ đó mới ồn ào muốn ly hôn với tôi. Những chuyện này có liên quan đến việc bóng đen xuất hiện sao?"
Ngụy Duyên Khanh: "Có thể."
Lúc này Tôn lão cầm tư liệu đã được in ra đưa cho Ngụy Duyên Khanh. Dương Nguyên Nhất tiến tới xem, Ngụy Duyên Khanh đảo mắt, dời tài liệu qua một chút để cậu dễ xem hơn.
Tôn lão thấy một màn này, chợt nhớ tới trước đây thành viên nào dám tiến tới, sếp sẽ không cho mặt mũi, một cước đá bay ra cửa. Quả nhiên là đồng nghiệp không đồng mệnh, ai bảo bọn họ không phải đàn ông góa chồng chứ!
"Tôn Lệ Hương, ba mươi tám tuổi. Viên chức công ty ***, ở tại tiểu khu X đường X khu Giang Đài thành N. Ly dị nửa năm, sống với đứa con gái duy nhất. Một tháng trước hành vi dị thường, náo loạn công ty nên bị sa thải. Nửa tháng trước, tự sát chết đuối trong nhà, trước khi tự sát có ý đồ sát hại con gái cùng hai đứa trẻ hàng xóm. Trải qua điều tra của cảnh sát, phán quyết Tôn Lệ Hương bị kích thích quá lớn dẫn đến tâm lý mất kiểm soát cùng với trạng thái tinh thần không ổn định."
La Khiết Nhụy: "Nhìn đi, tôi không có nói dối."
Ngụy Duyên Khanh và Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu nhìn La Khiết Nhụy, anh nói: "Chúng tôi nhận ủy thác của cô, tiếp theo sẽ tiến hành điều tra."
La Khiết Nhụy đứng ngồi không yên: "Nếu như cái bóng đen kia trả thù tôi thì phải làm sao?"
Ngụy Duyên Khanh: "Chúng tôi đến nhà cô điều tra có được không?"
La Khiết Nhụy lắc đầu: "Trên cơ bản chỉ có tôi với Hạo Hạo, không sao. Nhưng chúng tôi có thể đến khách sạn ở không?"
Ngụy Duyên Khanh: "Mục tiêu của bóng đen là hai người, không phải nhà ở." Ngụ ý mẹ con La Khiết Nhụy không ở nhà, đến cũng vô ích.
"Được rồi, vậy khi nào hai người sang?"
"Tối mai."