Nam sinh kia chính là trung đơn của HB Zizi, là người đã bị tiểu cô nương gặp qua đánh một trận kia.
A.
Nhóc con không có bản lĩnh.
Đôi mắt Cố Tầm Xuyên hơi nheo lại, đồng tử co rút một hồi, thoạt nhìn trông giống như một con mèo lớn lười nhác nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Chẳng qua mấy người bên HB chưa từng đối mặt trực tiếp với Cố Tầm Xuyên nên căn bản không hề nhận ra tâm tình người này đang cực kỳ bất mãn, vài người vẫn còn cừoi đùa như cũ, đẩy Zizi ra, không biết nói với cậu ta cái gì.
Nam sinh kia khó chịu nói hai tiếng, sau đấy gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, nhìn về phía Sở Từ.
Thấy người phía sau không có động tĩnh, Sở Từ cũng không nghĩ nhiều, chỉ là không biết tại sao vị đại gia này lại không cao hứng, rốt cuộc người này rất phiền toái, động một chút lại dỗi người, không cao hứng một chút liền dỗi khiến người phải hoài nghi cả nhân sinh.
Hơn nữa trong đội không ai trị được anh, rõ ràng lớn tuổi nhất đội, đến khi tức giận liền ấu trĩ không chịu được, chỉ có thể dỗ, đem lông của vị đại gia này chải vuốt lại thật tốt.
Nghĩ như vậy, Sở Từ liền lui hai bước, đưa tay nắm lấy ống tay áo kéo anh tiến lên phía trước hai bước, mở lời dỗ dành, "Đội trưởng, nhanh lên, đừng có ở bên ngoài giở tính trẻ con hay giận dỗi nữa, chúng ta phải đi về."
Theo lực đạo của tiểu cô nương tiến hai bước, Cố Tầm Xuyên nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn đang nắm lấy áo mình, khoé môi hơi động.
Tính trẻ con?
Từ khi nào anh giở tính trẻ con hay giận dỗi vậy??
Lúc này, Zizi đối diện cũng đã đi tới trước mặt, mái tóc xoăn xoăn bồng bềnh, thoạt nhìn lớn hơn Sở Từ một chút, lớn lên so với nữ sinh còn