Ngồi trên xe Cố Viễn, nhìn thành thị xa hoa ngoài cửa sổ, ánh mắt Hạ Linh Doanh có chút tối đi.
Lại nhớ đến Tiêu Mạc Ngôn... Trong ngày đặc biệt này, trong đầu nàng dường như đều là suy nghĩ về cô, nhưng cô vì sao lại không nhớ... Có chút xót xa, có chút ủy khuất, thậm chí có chút căm tức. Trong lòng nàng tự nhủ trăm ngàn lần rằng cô bận rộn công việc nên mới quên, nhưng nàng vẫn hy vọng, không ngờ, không ngờ rằng cô lại quên sinh nhật nàng, cô sẽ không tỉ mỉ như Cố Viễn...
Bật lên âm nhạc êm dịu, Cố Viễn im lặng lái xe, chỉ là thỉnh thoảng nhìn Hạ Linh Doanh trong gương chiếu hậu, cũng không nói gì. Anh biết Hạ Linh Doanh nghĩ gì, ngày đặc biệt như vậy, nàng lại có thể đồng ý đi cùng anh, khẳng định là đã có chuyện với Tiêu Mạc Ngôn. Anh nhẹ nhàng thở dài, Cố Viễn nhìn ánh mắt Hạ Linh Doanh có chút bất đắc dĩ.
Tình yêu, đến cùng là nghĩ không ra, ở trong mắt anh, Tiêu Mạc Ngôn tuy rằng vĩ đại nhưng tuyệt đối không đủ tư cách làm người yêu, không đề cập đến quá khứ rối rắm của hai nhà, chỉ nói đến tình sử tràn lan của Tiêu Mạc Ngôn trước kia... Mọi người đều nói lòng dạ phụ nữ nhỏ nhen như kim châm, trong mắt không lưu lại dù chỉ một hạt cát, nhưng trong lòng Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn dường như vĩnh viễn cao cao tại thượng khiến nàng yêu đến điên đảo, nàng vốn lý trí và thông minh, nhưng khi ở trước mặt Tiêu Mạc Ngôn lại như những thiếu nữ ngây thơ động tình. Tiêu Mạc Ngôn, cô rốt cục làm thế nào mà khiến nàng cam nguyện như thế...
Mãi đến khi Cố Viễn dừng hẳn xe lại, Hạ Linh Doanh mới hồi thần, quay đầu có chút mê man nhìn bốn phía.
"Đây là đâu?"
Cố Viễn nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói:
"Em nhìn kĩ xem."
Nghe theo lời Cố Viễn, xuyên qua cửa kính, Hạ Linh Doanh tinh tế đánh giá kiến trúc xung quanh, dường như có cảm giác quen thuộc, nàng mím môi nghĩ, ánh mắt kinh hỉ nhìn Cố Viễn.
"Là khu cũ!"
Cố Viễn gật đầu, giọng nói vẫn nhu hòa như trước.
"Đi thôi, xuống xem đi."
Hạ Linh Doanh dùng lực gật đầu, nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe vội vàng đi xuống. Cố Viễn đứng phía sau nàng, yên lặng nhìn biểu tình của nàng, môi mỉm cười, trong lòng có chút đau.
Hạ Hạ, anh chỉ có thể vì em làm đến đây...
Tiếng cười nhẹ nhàng bay đến như tiếng nhạc trên sân thể dục, Hạ Linh Doanh ngạc nhiên nhìn phong cảnh xung quanh, nhìn những cái cây ngọn cỏ quen thuộc trong kí ức, trong mắt dần chứa đầy nước mắt.
Hồi ức thời thơ ấu mặc cho ai có cố cũng không cướp đoạt được, nếu thời gian có thể quay lại, thật tốt biết bao...
Vừa nghĩ thế Hạ Linh Doanh lại lắc đầu, nếu không phải như thế nàng làm sao gặp được Tiêu Mạc Ngôn, chỉ cần có thể gặp được cô, yêu cô, một vài đau khổ đã qua nàng đều có thể chịu được...
Hai người sóng vai nhàn nhã đi dạo trong khu cũ, buổi tối mùa đông người cũng không nhiều, chỉ có một vài ngọn đèn chiếu xuống mặt đất, thản nhiên phủ ánh sáng ấm áp, Hạ Linh Doanh cảm giác lòng được lấp đầy, chỉ tiếc người bên cạnh không phải Tiêu Mạc Ngôn, không phải người trong lòng nàng muốn nắm tay.
"Hạ Hạ, chúng ta đến chỗ bác Vương ăn cơm nhé."
Cố Viễn nhìn Hạ Linh Doanh thản nhiên mở miệng, Hạ Linh Doanh kinh hỉ nhìn anh ta.
"Vẫn còn sao?"
Cố Viễn gật đầu, dẫn Hạ Linh Doanh, chậm rãi hướng đến ngã tư quen thuộc.
Cửa tiệm kia, mùi mì sợi nồng đậm tràn vào mũi, Cố Viễn thấy bác Vương đang kinh ngạc nhìn hai người, ngẩn ngơ hồi lâu. Rồi bà mỉm cười, lau tay vào tạp dề, cười rất thoải mái.
"Hạ Hạ, Viễn Viễn, không ngờ là các cháu."
Hạ Linh Doanh cười tiến lên ôm bác Vương, Cố Viễn bên cạnh mỉm cười nhìn hai người, bác Vương đang nhiệt liệt hoan nghênh, hai người bị kéo đến hai chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống.
Ghế tuy nhỉ nhưng lại rất ấm áp, ánh nến sáng lên, bánh ngọt tinh xảo đặt giữa bnà, bác Vương lôi kéo ông chủ cùng lại xem, vài người cùng hát chúc mừng sinh nhật, Hạ Linh Doanh trước khi thổi tắt nến, hai tay chắp lại, yên lặng cầu nguyện.
Hy vọng mọi người trong nhà khỏe mạnh, Tiêu Mạc Ngôn và nàng