Từ lúc Tiêu Mạc Ngôn được đẩy ra từ phòng cấp cứu đến giờ đã một ngày vẫn hôn mê bất tỉnh. Hạ Linh Doanh vẫn luôn canh giữ bên người cô, đến lúc mệt thì ghé vào bên giường ngủ một lát, thân thể nàng vốn đã tiều tuỵ bởi vì kích động mãnh liệt đã gần đến cực hạn, sắc mặt nàng tái nhợt, mắt thâm quầng, nhưng nàng vẫn luôn nắm tay Tiêu Mạc Ngôn, cho dù ai nói gì cũng không buông, một lòng chờ cô sớm tỉnh lại. Bác sĩ vào phòng kiểm tra rồi thoải mái an ủi Hạ Linh Doanh nói rằng Tiêu Mạc Ngôn đã không còn đáng ngại, về phần não bị tổn thương cần thời gian để lành lại, lo lắng thân phận của Tiêu Mạc Ngôn, bác sĩ nói còn có một nguyên nhân khiến cho Hạ Linh Doanh cười khổ, đó là căn bản Tiêu Mạc Ngôn không muốn tỉnh, làm việc lâu dài khiến thân thể cô căng thẳng ở một mức nhất định, cô ấy trong tiềm thức muốn mượn cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.
Hạ Linh Doanh hé miệng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, có phần đau lòng, cùng là con gái yếu đuối, tuy rằng gia đình bất hạnh nhưng nàng lại có Tiêu Mạc Ngôn bảo vệ, có mẹ cưng chiều, có tình thương yêu của cha, còn Tiêu Mạc Ngôn thì có gì? Người này chỉ biết ngây ngốc yêu nàng, dốc hết tâm tư cho nàng nhưng nàng hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô. Lần này Tiêu Mạc Ngôn bị thương, Hạ Linh Doanh đã hoàn toàn hiểu rõ bản thân mình, âm thầm hứa rằng nhất định sau này phải bù đắp thật tốt cho cô gái trước mặt, không để cô bị thương nữa.
Trong lúc mê man, Tiêu Mạc Ngôn có tỉnh lại vài lần nhưng chỉ là mơ màng ngây ra nhìn vách tường trắng xoá, nỗ lực muốn hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng khi nghĩ sâu thì đau đớn lại kéo đến. Hoàn cảnh xa lạ khiến cho cô cảm thấy bất an, Tiêu Mạc Ngôn giùng giằng muốn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy tay trái bị nắm thật chặt, cô cố gắng cúi đầu xuống nhìn thì trông thấy Hạ Linh Doanh đang nắm tay cô gục xuống ngủ, trong lòng thở phào, đầu có chút choáng váng, cô liền bất tỉnh.
Từ lúc Tiêu Mạc Ngôn thoát khỏi nguy hiểm, phòng bệnh chưa từng được yên tĩnh, người đến rồi lại đi. Phần lớn người đến đều có địa vị cao, hơn nữa lại có một hiện tượng rất rõ, đa số đều là phụ nữ. Ở trong mắt Hạ Linh Doanh, họ đều có đặc điểm giống nhau, vóc người cao gầy, khí thế bức người, quần áo thời thượng, mà họ luôn nhìn Hạ Linh Doanh với ánh mắt tràn đầy lòng căm thù và khinh thường, cực kỳ giống Hồ Phi Phi. Hạ Linh Doanh thản nhiên, trong lòng khó tránh khỏi có phần chua xót, nàng lại thở dài, quay đầu vừa yêu vừa hận nhìn người vẫn nằm trên giường ngủ say như cũ.
Tiêu Mạc Ngôn... chị rốt cuộc thiếu bao nhiêu khoản nợ tình?
Buổi chiều lúc mọi người tản đi, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bà Từ và A Sâm đi vào. Bà Từ không nói hai lời chạy thẳng đến giường bệnh, vội vàng dùng tay sờ trán Tiêu Mạc Ngôn, lại sờ lên trán mình mà so sánh, lẩm bẩm.
Hạ Linh Doanh thở dài, nhẹ nhàng nói:
"Bà Từ, chị ấy vỡ xương trong đầu, không phải bị sốt."
Bà Từ vẫn nhìn chăm chú Tiêu Mạc Ngôn, hoàn toàn không để ý đến lời nàng nói.
Hạ Linh Doanh chuyển ánh mắt sang A Sâm, A Sâm làm ra vẻ bất đắc dĩ thì thầm:
"Hạ tiểu thư, cô yên tâm, bà Từ không có làm gì Hồ Phi Phi hết."
Hạ Linh Doanh cũng không nói gì, vẫn thẳng tắp nhìn A Sâm, trong mắt mang theo một tia hoang mang. Đối với gia thế hiển hách của Hồ Phi Phi, Hạ Linh Doanh cũng biết, xem như là suy nghĩ cho Thiên Hoàng, bà Từ không làm gì cô ta. Nàng chỉ muốn biết cả buổi chiều bà Từ và A Sâm rốt cuộc làm những gì.
Ở trong ánh nhìn soi mói của nàng, A Sâm lần nữa đỏ mặt, ngập ngừng lên tiếng:
"Tôi nghe lời bà Từ, lái xe đến khu biệt thự Nam Dương tìm Hồ Phi Phi, quả nhiên nhìn thấy cô ta ở bãi đậu xe. Lúc Hồ Phi Phi nhìn thấy chúng tôi, cô ta sợ đến không dám nhúc nhích, hai mắt thất thần run rẩy cả người trốn trong xe, chúng tôi gõ cửa hồi lâu mới có phản ứng."
Nói đến đây, A Sâm chột dạ liếc bà Từ một cái, thấy vẻ mặt thống khổ của bà nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không chú ý bên này, lúc này hắn mới có dũng khí nói tiếp:
"Hồ Phi Phi nhìn chúng tôi mà sợ ngây người, thân thể run lên bần bật, nhưng mà lại không ngừng nói rằng cô ta không cố ý... tôi đang suy nghĩ xem cô ta có ý gì, bà Từ bên cạnh đột nhiên khóc lớn, cắn răng cắn lợi nhìn Hồ Phi Phi qua làn nước mắt. Hồ Phi Phi thấy thế, sắc mặt thoáng chốc xanh đen, khẩn trương nhìn chằm chằm bà Từ. Tôi đoán chừng cô ta thấy bà Từ như thế liền nghĩ tình hình của tiểu thư không lạc quan, bà Từ khóc một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, từ trong túi lấy ra vé máy bay đi Mỹ tôi mới đặt nhét vào trong tay Hồ Phi Phi. Bà vừa lau nước mắt vừa nói cho cô ta biết tiểu thư đã được đưa sang bên đó, tóm lại chuyện gì xảy ra thì cô ta cũng đoán được, ba người sống chung lâu như vậy, bà và Hồ Phi Phi cũng xem như có chút tình cảm, không đành lòng nhìn cô ta cứ như vậy huỷ đi tương lai, để cho cô ta cầm vé máy bay nhanh trốn đi."
"Cô ta sẽ tin sao?"
Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn A Sâm. Hồ Phi Phi đơn thuần, nhưng không có nghĩa là cô ta ngốc.
Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, A Sâm không nhịn được cười thành tiếng:
"Hạ tiểu thư cô không biết bà Từ lúc đó diễn nhập tâm ra sao đâu, khóc nước mắt nước mũi lau đầy cả người Hồ Phi Phi. Hồ Phi Phi sau khi đánh tiểu thư xong còn đang choáng váng, vừa nghe bị mang đi liền cho rằng tiểu thư đã... Ừm, cô ta hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết ôm bà Từ, hai người khóc ầm lên. Sự việc đến nước này, Hồ Phi Phi cũng không dám đi tìm ba cô ta, quả thật cô ta xem bà Từ như ân nhân cứu mạng, bà Từ nói cái gì liền làm cái đó. Đoán chừng, bây giờ cô ta đã đến Mỹ rồi..."
"Đưa Hồ Phi Phi đi, bà Từ lại đến công ty của Nam Dương tìm Hồ tổng, đem sự việc kể rõ ràng, Hồ tổng nghe xong giận dữ lập tức gọi cho Hồ Phi Phi. Bà Từ lại lau nước mắt nói cho hắn biết, bà đã phái người điều tra, Hồ Phi Phi thậm chí ngay cả cha mình cũng không coi ra gì, sau khi đánh tiểu thư xong liền chạy ra nước ngoài. Vì thế, Hạ tiểu thư, cô có thể nghĩ lúc đó Hồ tổng giận đến mức nào... Sau đó, Hồ tổng và bà Từ thương lượng xong, mượn cơ hội này không để Hồ Phi Phi về nước gây chuyện nữa. Để bồi thường, Hồ Tổng sẽ đưa 5% cổ phần công ty chuyển sang tên tiểu thư..."
Hạ Linh Doanh nghe xong một trận ác chiến, quay đầu nhìn bà Từ đang nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tay lau nước mắt không ngừng, nàng không hỏi thêm nữa. Có lúc, nàng có ảo giác liệu bà Từ và Tiêu Mạc Ngôn có liên hệ máu mủ hay không?
Buổi tối, bà Từ và mấy người bảo vệ tranh luận không ngớt, bởi vì vấn đề tuổi tác loại bà Từ, giới tính loại A Sâm, cuối cùng chỉ
Khi mọi người ra ngoài, Hạ Linh Doanh một mình ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thân thể có phần cứng đờ, nàng nghiêng người đổi tư thế ngồi. Cứ như vậy trông chừng, nhưng nàng không thấy buồn phiền, nhìn đôi mắt dịu dàng của Tiêu Mạc Ngôn như có nước mắt sắp chảy ra. Trái ngược với những ngày trước, Hạ Linh Doanh thích Tiêu Mạc Ngôn bây giờ hơn, rũ bỏ khí phách ngang ngược đẹp đẽ, Tiêu Mạc Ngôn bỉu môi ngủ say giấc, như trẻ con ngây thơ chất phác khiến người khác yêu mến, lông mi thật dài khiến nàng muốn chạm đến. Bao nhiêu lần tay Hạ Linh Doanh dừng ở không trung rồi lại thu về.
Ở đây dù sao cũng là bệnh viện, nàng không được phép...
Thường ngày, đối với những cái hôn và sự âu yếm của Tiêu Mạc Ngôn nàng đều đồng ý thuận theo, chưa bao giờ có ý định vượt quá giới hạn chứ đừng nói là nàng chủ động muốn chiếm giữ. Nhưng hôm nay, dục vọng muốn có được Tiêu Mạc Ngôn trong lòng nàng càng mãnh liệt. Hoá ra, yêu một người thật sâu đậm sẽ không tự chủ muốn có được, muốn cô ấy hoàn toàn là của mình. Giật mình với ý nghĩ của mình Hạ Linh Doanh đỏ mặt cúi đầu.
Đến giờ cơm, y tá đẩy bữa ăn đến. Mặc dù đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nhưng Tiêu Mạc Ngôn vẫn nằm trong phòng ICU (tăng cường chăm sóc đặc biệt), y tá chuyên môn. Bữa ăn là cháo loãng với vài miếng dưa cải, tất cả đều là món ăn dễ tiêu hoá gì đó. Y tá đem ống truyền dịch trên tay Tiêu Mạc Ngôn rút ra, nhìn cô vẫn say ngủ như cũ, y tá mím môi, ngẩng đầu có phần do dự nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh hiểu ý của cô ấy, gật đầu nhận lấy:
"Tôi đến đây."
"Tiêu tổng đã từng tỉnh lại sao?"
"Không có."
"Vậy thì hơi khó một chút, hiện tại không thể sử dụng ống thông( là một loại ống dùng để đổ thức ăn vào bụng trong trường hợp bệnh nhân còn hôn mê) được."
"Ống thông?"
Hạ Linh Doanh ngẩn ra, quay đầu nhìn y tá, y tá cười cười, trong mắt mang theo một tia gian xảo, nói một câu rồi quay đầu đẩy xe ra ngoài.
"Ống thông sẽ khiến cho bệnh nhân sinh ra cảm giác đau, đối với thực quản cũng không được tốt, thế nên Hạ tiểu thư có lẽ nên nghĩ biện pháp có thể giúp Tiêu Tổng ăn đi."
"..."
Tự nhiên mặt Hạ Linh Doanh đỏ lên từ từ xoay lại nhìn người đang nằm trên giường. Tiêu Mạc Ngôn vẫn ngủ say như trước, nhưng mà đôi mày nhíu chặt, khoé miệng cũng mơ hồ mang theo ý vui vẻ. Hạ Linh Doanh trong lòng mừng rỡ, tiến lên mấy bước, ghé vào bên mép giường vội vàng lên tiếng:
"Tiêu, chị tỉnh rồi sao?"
Hạ Linh Doanh tràn ngập mong chờ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhưng người nào đó vẫn ngủ say, không cho nàng bất kỳ câu trả lời nào. Đôi mắt Hạ Linh Doanh sẫm lại, thất vọng cúi đầu. Một lúc lâu sau, nàng thở dài cầm lấy chén cháo trắng trên bàn, múc một muỗng nhỏ, kiên nhẫn thổi rồi, từ từ đưa đến đôi môi trắng nhợt khô khốc của Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn không phối hợp động tác, từ trước đến nay cô luôn ưa sạch sẽ lại để cho cháo từ khoé miệng chảy xuống. Hạ Linh Doanh trong lòng đau xót, vội vàng dùng khăn giấy lau khô, nàng cầm chặt chén trong tay, ngồi bên mép giường chằm chằm nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Một lúc lâu, Hạ Linh Doanh lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi cắn môi dưới, cúi đầu dùng miệng chứa thức ăn, đôi môi đỏ mọng tiếp xúc đôi môi kia. Hạ Linh Doanh đỏ mặt, hơi thở có phần hỗn loạn nhưng vẫn kiên trì mở hàm răng Tiêu Mạc Ngôn, đem cháo đổ vào trong.
Thân thể lui lại, Hạ Linh Doanh mặt đỏ lựng, hơi xấu hổ cúi đầu, tim đập hỗn loạn, lại không khỏi có phần ngọt ngào hạnh phúc. Một lúc lâu nàng mới bình ổn tâm trạng, ngẩng đầu lên lén nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thấy cô ấy vẫn ngủ say như cũ. Lúc này nàng mới yên tâm, lặp lại động tác vừa rồi, mãi đến khi chén cháo đã được Tiêu Mạc Ngôn uống hết, nàng mới đỏ mặt để chén xuống, đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Nàng đứng dậy bưng chén cháo đến bên bàn đối diện để y tá dễ dọn dẹp.
Đợi một lúc lâu, y tá gõ cửa đi vào, nhìn Hạ Linh Doanh cười cười, tiến lên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gương mặt ngờ vực:
"Thế nào?"
Hạ Linh Doanh nhẹ giọng hỏi.
Y tá bỉu môi:
"Bác sĩ Chu nói bây giờ Tiêu tổng có thể tỉnh lại a, sao vẫn còn ngủ..."
Hạ Linh Doanh nghe xong có chút khổ sở, ánh mắt chuyển sang Tiêu Mạc Ngôn, đôi mày đẹp cau lại, trong mắt dường như có lệ. Y tá nhìn ra sự khó chịu của cô, đè xuống tò mò trong lòng, xoay người hướng về Hạ Linh Doanh cười khẽ, nỗ lực an ủi:
"Quên đi, có thể sức khoẻ chưa ổn, đúng rồi, Tiêu tổng uống hết cháo sao?"
Mặt Hạ Linh Doanh đỏ lên, gật đầu.
Y tá nhìn người trên giường, ho nhẹ một cái:
"Ô, vậy thì thật là tốt, tôi đi sắp xếp ống đi tiểu, chút nữa nên cho cô ấy đi tiểu ~"