Đang ở bên cạnh quệt mồm, chật vật dùng chiếc đũa để gói bánh, Tiêu Mạc Ngôn nghe thấy bà Từ nói thế, tay trái run lên một cái, hai chiếc đũa thiếu chút nữa là bay xẹt qua gương mặt già nua của bà Từ.
Bà Từ liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, hé miệng, không nói thêm nữa, tiếp tục tươi cười gói bánh, mà Hạ Linh Doanh lại sa vào trầm mặc. Tiêu Mạc Ngôn thỉnh thoảng liếc trộm nàng, một lát sau, người ta xoay người, khoanh tay không nói câu nào, mặt không thay đổi nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn bị Hạ Linh Doanh nhìn đến sợ hãi, chột dạ cúi đầu, tiếp tục gói cái bánh sớm đã lộ ra cái bụng nếp, đợi Hạ Linh Doanh bùng nổ. Nàng nhìn cái gì chứ? Tiêu Mạc Ngôn cô đã từng sợ ai chưa? Còn trẻ lông bông ai mà không có lỗi? Nhắc lại chuyện đó làm gì? Nói thế nào cũng không phải là lỗi của cô, sẽ không nắm lấy cái đuôi nhỏ này chứ, như thế cũng tốt, tuy rằng lão thái thái có lòng tốt, nhưng cuối cùng lại đem lời nàng giấu trong lòng nói hết ra, cũng không sợ để lại vết xấu a.
Đợi một lúc lâu, Hạ Linh Doanh im lặng đến dị thường, nhẹ nhàng quay lại:
"Tiêu Mạc Ngôn... sau khi em quay xong 'Chẳng phân biệt được', công ty sẽ cho nghỉ ngơi một thời gian, chị cũng sắp xếp thời gian đi, chúng ta cùng nhau đi du lịch."
"Ách..."
Lần này đến phiên bà Từ nghẹn, ngẩng đầu trợn to hai mắt nhìn Hạ Linh Doanh, người ta còn mỉm cười với bà, ưu nhã cầm lên mấy cái lá bắt đầu gói bánh, bình thản tựa như chưa từng nghe thấy gì cả.
Lần này Tiêu Mạc Ngôn đắc ý, nháy mắt nhìn bà Từ, thế nào? Không hổ là vợ của Tiêu Mạc Ngôn tôi, căn bản sẽ không nghe bà khích bác!
Bà Từ bỉu môi, chưa từ bỏ ý định, dừng lại động tác, tiếp tục châm ngòi thổi gió:
"Tiểu thư này sở thích so với người bình thường cũng không giống a!"
"Hả?"
Hạ Linh Doanh híp mắt nhìn bà Từ, bà Từ giống như một người cha, như có như không nói tiếp:
"Tiểu thư nhà tôi đặc biệt thích nghệ thuật, thích nhất là vẽ, bên phải thư phòng có một cái phòng nhỏ chính là phòng hội hoạ của tiểu thư."
Tiêu Mạc Ngôn nghe xong lời này tay trái lại bắt đầu run run, Hạ Linh Doanh kinh ngạc với phản ứng của cô, ngẩng đầu, nhìn bà Từ. Hội hoạ sao? Rất bình thường a, lúc còn học đại học nàng đặc biệt thích tranh sơn dầu nghệ thuật, như Tiêu Mạc Ngôn từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, có sở thích này cũng bình thường thôi, có gì để nói sao? Nhưng bà Từ không nói những câu sáo rỗng, chẳng lẽ...
Bà Từ siết thật chặt cái bánh, chậm rãi nói tiếp:
"Hạ Hạ, tôi nghĩ cháu muốn đi du lịch, không phải là muốn gặp những cô gái đã từng quen biết với tiểu thư sao? Cháu đi đến phòng vẽ đi, có thể nhìn thấy họ một cách chân thật nhất."
Hạ Linh Doanh chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu lời của bà Từ, mà Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh nàng mồ hôi lạnh thấm đầy lòng bàn tay, ra sức nghiêng về bên bà Từ, nháy mắt ra hiệu cho bà, kết quả là vẫn bị phớt lờ.
Bà Từ vốn dĩ là chờ Hạ Linh Doanh hỏi rồi nói tiếp, nhưng người nào đó chỉ cúi thấp đầu, nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, bà Từ nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Tiểu thư thích vẽ nhất là cơ thể con người, toàn bộ những cô gái 'thân thiết' đều đã từng vẽ qua."
"..."
Lời này quả thực có tác động đến Hạ Linh Doanh, nàng chợt ngẩng đầu, nắm đống lá trong tay, trong mắt đầy lửa giận nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu dùng sức gói bánh, không dám nhìn nàng.
Nhìn thấy gian kế đạt được như ý, bà Từ cũng không đổ dầu vào lửa nữa, tiếp tục gói bánh, quét mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng thật là vui vẻ! Ai bảo cô không tôn trọng người già, ở trong phòng tắm lúc nãy không biết xấu hổ mà đá tôi một cái, đến bây giờ đã biết đau thương chưa, *nói lầm bầm*, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Dứt khoát cứ giao cho cô một bà vợ phúc hắc, tôi sẽ chờ xem kịch vui!
Hạ Linh Doanh mím môi, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn một hồi, một lúc lâu, khoé miệng nổi lên một nụ cười quỷ dị, không nói gì mà tiếp tục gói bánh.
Tiêu Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, hung hăng trợn mắt nhìn bà Từ, bà Từ nhìn thấy thế không nao núng mà còn kêu lên:
"Tiểu thư, tôi muốn cô gói bánh tro, không phải là bó lại một cuộn! Còn nữa, cô không cần giúp cũng được, làm hư hết hai cái rồi, cô muốn tôi nói thế nào đây!"
"Bà biết cái gì chứ, cái này gọi là mới mẻ độc đáo!"
"Mới mẻ độc đáo? Cô không phải đang gói thành sủi cảo sao!"
"..."
Giữa tiếng ồn ào của hai người, bánh cuối cùng cũng được gói kỹ, bà Từ hạ cái nồi sau khi bưng ra, ba người ngồi vây quanh một chỗ, nếm thử thành quả lao động. Lột ra chiếc lá màu xanh biếc, chiếc bánh thơm ngon khiến cho người ta thèm thuồng. Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm cánh tay phải đang giơ lên của Tiêu Mạc Ngôn, cưng chiều cười một tiếng. Kéo ghế cạnh bên cô, lột một cái bánh đặt trong chén, rắc lên chút đường, đưa tới miệng cô.
Tiêu Mạc Ngôn cũng chẳng thèm nhã nhặn, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của mỹ nhân, há miệng to ăn lấy, nếm được vị ngọt khiến cô cười mặt mũi tươi hơn hoa, trong mắt loé lên ánh sác hạnh phúc. Bà Từ bên cạnh bị lãng quên, vẻ mặt buồn bực nhăn lại, nhưng chỉ có thể tự mình quệt mồm gói bánh, Hạ Linh Doanh thấy vậy lắc đầu một cái, đem nửa cái bánh còn lại rắc đường rồi đút cho bà Từ, bà Từ cười híp mắt cắn một cái, đôi mắt lão cười thành một đường cong.
Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn một già một trẻ, trong lòng có vị chua dâng lên, tức giận nói:
"Tôi ăn rồi bà vẫn ăn, cái này gọi là hôn gián tiếp có biết không? Không biết xấu hổ..."
Bà Từ hích một tiếng, dùng sức nhai bánh trong miệng:
"Cô lúc còn bé sao không nói như vậy? Khi đó cô giống như một con cún nhỏ, chạy đến bên cạnh tôi, tôi nhai rồi mớm cho cô, cô không phải rất thích thú sao?"
"..."
Hạ Linh Doanh và Tiêu Mạc Ngôn đồng thời muốn nôn, nhíu mày, Tiêu Mạc Ngôn vừa rướn cổ muốn nói gì đó, liền bị Hạ Linh Doanh ngăn lại lắc đầu, tiếp tục đút cô. Lần này đường hoàng, Tiêu Mạc Ngôn đắc ý ăn bánh, diệu võ dương oai nhìn bà Từ, bà Từ bên cạnh cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bà rốt cục cũng đã nhìn ra, Hạ Hạ nếu như đối tốt với tiểu thư một chút, dường như đúng theo mong muốn của bà, bà Từ vừa tức vừa bất đắc dĩ. Sau khi ăn xong, bà dọn dẹp rồi lui xuống, thức thời lưu lại không gian riêng tư cho hai người.
Không có bà Từ làm phiền, Tiêu Mạc Ngôn càng không kiêng kỵ gì lộ ra nguyên hình, ngược lại với dáng vẻ bị thương, không nói đến vấn đề công thụ gì đó, thẳng thắn ngồi lên đùi Hạ Linh Doanh, tựa đầu vào ngực nàng, vui vẻ ăn bánh và ngắm người đẹp. Tiêu Mạc Ngôn trong lòng rung động, khoé miệng thỉnh thoảng vung lên vài cái.
Lúc đầu Hạ Linh Doanh còn mặc cô càn quấy,
"Đừng làm liều, một chút nữa ăn cơm xong còn có chuyện nghiêm túc cần làm."
Vừa nghe đến chuyện nghiêm túc, Tiêu Mạc Ngôn lập tức nghĩ sai, trong mắt lóng lánh ánh sáng:
"Chuyện nghiêm túc thì lúc nào làm chẳng được, sao phải ăn cơm xong mới làm? Vừa làm vừa tiêu hoá thức ăn tốt lắm sao?"
Hạ Linh Doanh nghe xong dở khóc dở cười, đem cái bánh đang cầm trong tay nhét vào miệng cô, Tiêu Mạc Ngôn nghẹn một tiếng, tay trái vòng lên cổ Hạ Linh Doanh, ngẩng đầu, bỉu môi nhìn nàng. Hạ Linh Doanh lắc đầu, khẽ cười một tiếng, cắn nửa miếng bánh còn lộ bên ngoài, gương mặt cưng chìu. Hương thơm nhàn nhạt giữa răng môi phiêu tán ra, từ từ, hai mảnh môi mỏng mềm mại đặt khớp với nhau, vân vê lẫn nhau, thưởng thức mùi vị của đối phương, nụ cười nhàn nhạt đặt bên mép.
Hơi ấm ngọt ngào ở trong lòng Tiêu Mạc Ngôn bốc lên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng khẽ hôn lại có cảm giác tuyệt vời thế này, không giống với tiếp xúc thân thể, cùng người yêu hôn nhau giống như là tâm linh kết hợp. Cảm giác tê dại khiến cô như rơi vào vũ trụ, cả người bay bổng mềm nhũn, vô lực cùng Hạ Linh Doanh trêu đùa nhau, đắm chìm trong sự dịu dàng của nàng, tế bào toàn thân đều bị kích thích. Hai người dây dưa, trong lúc triền miên khiến cho cô quên hết mọi phiền muộn.
Một lúc lâu, Hạ Linh Doanh khẽ thở gấp đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, từ lâu đã sớm đỏ mặt, Tiêu Mạc Ngôn cũng không hơn gì, thở gấp liên tục, nhưng vẫn như con cún nhỏ tham lam liếm môi, chưa thoả mãn nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh cười khẽ, đưa tay búng trán của cô một cái, đẩy Tiêu Mạc Ngôn từ trên người nàng đứng dậy, nói:
"Tiêu... Chị có thể đáp ứng em một chuyện được không?"
Tiêu Mạc Ngôn lập tức gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh. Đừng nói một chuyện, cho dù là một trăm chuyện cô cũng không chối từ! Lúc này Hạ Linh Doanh gương mặt ửng đỏ, trong mắt như có ánh sáng lưu chuyển, trên trán có vài sợi tóc rải rác, dáng dấp tiểu nữ nhân này thật câu người, tuyệt thế mỹ nữ cũng không hơn thế này, Tiêu Mạc Ngôn nhìn có phần ngơ ngẩn, nhưng lại hận cánh tay vô dụng của mình, làm sao có thể bị thương trong thời khắc mấu chốt vậy chứ!
Hạ Linh Doanh mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
"Em muốn đến phòng vẽ tranh xem một chút!"
"Ách..."
Tiêu Mạc Ngôn nghe xong cứng người, vô cùng khó khăn bất an nhìn nàng, nhìn Hạ Linh Doanh bởi vì cô do dự mà nét mặt trầm xuống, khẽ cắn răng, dùng sức gật đầu một cái. Sợ cái gì, nàng lại không thể ăn cô nữa!
Hạ Linh Doanh hài lòng gật đầu, xoay người đi về phía phòng vẽ tranh, Tiêu Mạc Ngôn cũng không dám để nàng một mình vào trong, cầm lấy khăn tay trên bàn lau miệng rồi vội vã đi theo. Vừa đi vừa tính toán biện pháp đối phó, cô bây giờ thực sự không đoán được Hạ Linh Doanh. Theo lý thuyết khi nàng nghe bà Từ nói thế đã sớm nổi giận mới phải, đúng là những chuyện chưa từng phát sinh. Vốn tưởng rằng đã là trôi qua, ai ngờ Hạ Linh Doanh lại đang trong lúc ngọt ngào mà tính luôn cả nợ cũ lẫn mới, nhìn xem thế này là muốn xé rách mọi thứ sao, nàng rốt cục là có để bụng hay không?
Tiêu Mạc Ngôn không khỏi có phần buồn phiền, Hạ Linh Doanh từng nói nàng bởi vì chưa từng tham dự vào quá khứ của cô mà đau lòng, cô lúc này cũng có cảm giác tiếc nuối như vậy, lập tức cô lại lắc đầu, an ủi mình, hai nguời sống chung với nhau đã lâu, nóng lòng ăn đậu hủ còn không hết, tình cảm cũng không phải một ngày một buổi là có thể bốc hơi hết, tất cả nên bàn bạc kỹ hơn. Từ từ sẽ đến, ít nhất, bây giờ Hạ Linh Doanh cuối cùng đã chịu chấp nhận cô không phải sao?
Đẩy cửa phòng vẽ ra, bật đèn lớn, ánh sáng trong nháy mắt soi rõ căn phòng tối đen, mà Hạ Linh Doanh lại mở to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn mọi thứ trong phòng.