Khó khăn gỡ hai tay Hạ Linh Doanh ôm chặt cô, Tiêu Mạc Ngôn cố nén đau xót trong lòng, không quay đầu lại, tiếp tục đi.
Không thể quay đầu lại... đừng hạ mình bi lụy nữa...
Tiêu Mạc Ngôn bước từng bước gian nan, ở phía sau cô Hạ Linh Doanh càng thống khổ hơn, nàng nhìn bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn, nàng ngửa đầu hô to:
"Tiêu Mạc Ngôn, em sẽ không buông chị!"
Gió thổi sợi tóc rối loạn, Hạ Linh Doanh dùng hai tay ôm chặt lấy mình, nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn, không còn khí phách cao ngạo ngày xưa, bóng dáng kia mang theo sự tiều tụy như cứa vào lòng nàng. Nàng sẽ không buông tay, tuyệt đối không! Đã từng, trong lúc nàng thống khổ nhất, Tiêu Mạc Ngôn cứu nàng khỏi vực sâu không đáy, mặc kệ người khác phản đối và nghi ngờ thế nào, Tiêu Mạc Ngôn chưa từng buông tay nàng, Hạ Linh Doanh nàng cũng có thể như thế!
Ôm lấy chính mình, nàng lẳng lặng nhìn bờ biển, nhớ lại nàng và Tiêu Mạc Ngôn trong quá khứ, đôi mắt sủng nịnh, nụ cười xấu xa, lời thề bá đạo, cùng với những lúc chu môi thật trẻ con, trong lòng Hạ Linh Doanh từng trận đau đớn. Là nàng quá mức ngây thơ, cho đến giờ luôn được Tiêu Mạc Ngôn bảo vệ rất tốt, quên mất lòng người hiểm ác, những việc đã xảy ra tuy không phải do nàng gây nên, nhưng người nàng yêu nhất lại vì nàng mà chịu tổn thương, đau lòng, thật sự đau quá!
Lảo đảo đi ra khỏi bãi biển, chiếc xe màu bạc sớm đã đợi từ lâu, bên trong xe, một người đàn ông cao lớn nhìn thấy Hạ Linh Doanh đi đến, cung kính khom lưng rồi mở cửa xe.
"Tiểu thư..."
Một câu tiểu thư khiến Hạ Linh Doanh giật mình lấy lại cảm giác, cảnh tượng nàng đã từng nằm mơ không biết bao nhiêu lần nay ở trước mắt, nhưng vì sao trong lòng như đang phiêu lãng mà không có phương hướng?
Nhìn Hạ Linh Doanh lên xe, gã đàn ông cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này mới yên tâm ngồi vào xe, quay đầu, nhìn Hạ Linh Doanh.
"Tiểu thư, tôi được lão gia phái đến bảo vệ cô, gọi tôi là A Khôn được rồi."
Hạ Linh Doanh bất mãn gật đầu, cảm xúc cũng không cao.
"Lão gia nói muốn đưa cô đến Thiên Hoàng, làm quen với một số việc."
Hạ Linh Doanh không nói gì, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mờ hồ nhìn thấy một dáng người gầy gầy dưới tàng cây liễu, trong lòng chấn động, chẳng lẽ là Tiêu? Nàng vội hạ cửa xe xuống, khi nhìn lại đã không thấy bóng người, chỉ còn cây liễu lắc lư bị gió biển thổi, Hạ Linh Doanh thở dài lắc đầu, sao có thể là cô...
Đến Thiên Hoàng, vừa vào cửa, Hạ Linh Doanh có thể cảm thấy rõ rệt bầu không khí thay đổi. Mọi người đều biết tin Thiên Hoàng một đêm đổi chủ, Hạ Nhiên cũng đã tuyên bố Hạ Linh Doanh từ nay về sau tiếp nhận mọi việc ở Thiên Hoàng. Đối với việc này, mọi người cũng để tâm. Lúc Tiêu Mạc Ngôn còn tại vị, tuy rằng tính tình đôi lúc táo bạo, nhưng đối đãi với cấp dưới cũng tốt, hơn nữa cô lợi dụng sự xinh đẹp của mình để lấy lòng người. Bây giờ, bảo mọi người đột nhiên chấp nhận một người mới tiếp nhận Thiên Hoàng, thực sự, họ cũng khó chấp nhận.
Nhưng họ ngại thể hiện với Hạ Nhiên, đại đa số mọi người đều cung kính gật đầu mỉm cười với Hạ Linh Doanh, có số ít ngay thẳng, còn lại là mặt không chút thay đổi lướt qua nàng. Trong lòng họ không cam tâm, Tiêu tổng đối với Hạ Linh Doanh thế nào, mọi người đều biết, không ngờ là nuôi ong tay áo.
Ở trước mặt mọi người, Hạ Linh Doanh vẫn lạnh lùng, mặt không chút thay đổi đi vào phòng giám đốc. Trong phòng, Hạ Nhiên đang ngồi trên sofa da màu đen, tay lật xấp văn kiện xem xét, Lam Thần cung kính đứng bên cạnh, thấy Hạ Linh Doanh đến, ông đặt xấp văn kiện xuống, cười cười.
"Con đến rồi."
Nhìn Lam Thần trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Hạ Linh Doanh dâng lên, nàng không cao nhã như lúc trước mà tùy tiện cầm điện thoại bên cạnh, dùng lực ném đi, Lam Thần cả kinh nhanh chóng né tránh, điện thoại rơi xuống đất tạo nên một tiếng vang.
A Khôn nhanh chóng đóng cửa lại, tiến lên ngăn Hạ Linh Doanh.
"Tiểu thư!"
Hạ Linh Doanh cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm Lam Thần, Lam Thần chột dạ cúi đầu không dám nhìn vào mắt nàng. Hạ Nhiên ngồi trên sofa nãy giờ biến sắc, nheo mắt nhìn Hạ Linh Doanh, nói nhỏ:
"Hạ Hạ, đủ rồi!"
Giọng nam trầm dày để lộ ra uy nghiêm không thể trái lại, Hạ Linh Doanh hít sâu một hơi, nhìn Hạ Nhiên, trong mắt lệ đã rưng rưng. Nàng vốn không phải là người yếu đuối, nhưng mấy ngày nay nàng dường như khóc hết nước mắt của mình. Chưa bao giờ nàng có cảm giác này, Tiêu Mạc Ngôn hiểu lầm rồi lạnh lùng, giống như dùng lưỡi dao cứa vào thân thể nàng, trong lòng đau đớn lại không thể nói cùng ai, bức bách nàng sắp phát điên.
"Ba, con hỏi ba, tất cả những chuyện này đều do ba sắp đặt từ trước đúng không?!"
Chậm rãi phun ra mấy chữ, Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm Hạ Nhiên, nàng vẫn không tin, không tin người cha nàng yêu thương nhất lại lợi dụng nàng để đoạt lại Thiên Hoàng.
Hạ Nhiên nhìn Hạ Linh Doanh, phất phất tay, A Khôn và Lam Thần cùng lui ra ngoài, ông cầm lấy tẩu thuốc, trầm mặc không nói gì hút một hơi, khói từ từ bay lên. Xuyên qua làn khói, Hạ Nhiên nhìn Hạ Linh Doanh, ánh mắt xoáy sâu khiến người ta rét run.
"Hạ Hạ, con có biết những năm qua ba sống ở nước ngoài ra sao không?"
Hạ Linh Doanh tối sầm mắt, mím môi, không nói lời nào.
"Năm đó, Tiêu Niên vì muốn ngồi lên vị trí chủ tịch của Thiên Hoàng, đuổi tận giết tuyệt. Ba một mình trốn đi, nếu không phải cuối cùng mẹ con quỳ xuống xin hắn, Hạ Hạ, sợ là con đã không còn được gặp ba nữa rồi!"
Nhớ lại chuyện cũ, Hạ Nhiên hiển nhiên có chút kích động, giọng nói thay đổi âm điệu, tay cầm tẩu thuốc cũng phát run.
"Tuy rằng ba từng rất hận mẹ con, hận bà ấy thay lòng đổi dạ nhưng tình yêu của ba đối với mẹ con chưa bao giờ thay đổi. Biết người mình yêu quỳ xuống cầu xin, tâm trạng như thế nào, ba nghĩ con cũng biết..."
Nói xong, Hạ Nhiên nhướn mày, nhìn Hạ Linh Doanh, nhìn thấy sự thống khổ trong mắt nàng, trong lòng ông run lên, lắc đầu cười khổ.
Không ngờ, Hạ Nhiên ông hao hết tâm lực, ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn phải đem con gái yêu quý của mình ra, Tiêu gia rốt cuộc có ma lực gì, làm mê muội tâm trí người nhà của ông?
Thở dài, Hạ Nhiên tiếp tục nói:
"Chuyện của con và Tiêu Mạc Ngôn, ba đã biết, nhưng mà, Hạ Hạ, ba không đồng ý."
"Vì sao?"
Hạ Linh Doanh ngẩng đầu cực nhanh, nhìn về phía Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên buông tẩu thuốc, lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, một lát sau, thấp giọng:
"Hạ Hạ, con có biết mẹ con và Tiêu Niên lúc còn trẻ yêu nhau thế nào không?"
Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chằm chằm Hạ Nhiên. Ở nhà, sau khi gặp chuyện không may, cái tên Tiêu Niên đã trở thành từ cấm kỵ, không ai nhắc đến, cũng không ai dám nhắc. Bây giờ, ông lại nhắc đến, chẳng
"Là... Là..."
Biết nàng muốn nói gì, Hạ Nhiên gật đầu.
"Không sai, là QUY TẮC NGẦM."
Nghe Hạ Nhiên nói, trong lòng Hạ Linh Doanh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên, nàng đỡ lấy một bên bàn.
"Năm đó, mẹ con là người mới, mà Tiêu Niên lại là công tử được kế thừa sự nghiệp của cha, cùng với quan hệ của con và Tiêu Mạc Ngôn, giống nhau như đúc."
Mỗi chữ đều chấn động, Hạ Linh Doanh ngực như bị đè nén, hoảng hốt lắc đầu:
"Không thể..."
"Bọn họ đang tuổi thanh xuân, một xinh đẹp như hoa, một tài mạo song toàn, tuy rằng tình cảm xây dựng trên mối quan hệ không chính đáng, nhưng thường xuyên qua lại khiến họ có cảm tình, sau lại vì Tiêu gia không đồng ý con trai cưới một người phụ nữ không có thân phận làm vợ, liền cắt đứt quan hệ. Rồi sau đó, ba gặp được bà ấy..."
Nói đến đây, ánh mắt Hạ Nhiên chợt sắc bén, nhìn về phía Hạ Linh Doanh.
"Hạ Hạ, ba phản đối là có nguyên nhân. Vấn đề giới tính, ba có thể không quan tâm, mấy năm nay ở nước ngoài ba cũng gặp nhiều. Nhưng... Tiêu Mạc Ngôn, không tính đến chuyện hai nhà có huyết hải thâm thù, Hạ Hạ, quá khứ thối nát của cô ta, ba không thể không để ý! Quá khứ cô ta có bao nhiêu người tình, ba nghĩ con rõ hơn ai hết, con suy nghĩ không sâu, không hiểu được lòng người hiểm ác. Tiêu Mạc Ngôn nói vài câu hoa ngôn xảo ngữ với con, con liền toàn tâm toàn ý yêu cô ta, trong quá khứ con cũng thấy rồi đó, con có thể cam đoan cô ta không thay lòng? Đối với con chẳng qua là cảm xúc nhất thời thôi, con..."
"Đủ rồi!"
Hạ Linh Doanh phất tay, vô lực cắt ngang lời nói của Hạ Nhiên, ngẩng đầu nhìn ông, nàng hé môi, kiên định nói:
"Con tin tưởng Tiêu Mạc Ngôn!"
Hạ Nhiên cười lạnh, buông tẩu thuốc trong tay.
"Con tin tưởng cô ta? Dựa vào cái gì mà tin tưởng? Hạ Hạ, con đừng nghĩ đơn giản như thế được không? Ba ở Thiên Hoàng cũng có cài một số tai mắt, ba đối với Tiêu Mạc Ngôn, hiểu hơn con nhiều. Cô ta là người như thế nào? Đổi người tình như đổi áo, còn con, chẳng qua là con luôn cự tuyệt khiến cô ta có cảm giác mới mẻ, thế nên mới yêu thích."
"Ba không biết, ba không được nói thế!"
Hạ Linh Doanh phun ra một câu, cả nàng và Hạ Nhiên cùng ngây ngẩn cả người. Bất luận là chuyện gì, Hạ Linh Doanh luôn ngoan ngoãn trước mặt Hạ Nhiên, nhưng bây giờ lại đôi co với ông, nàng không đổi sắc mặt bây giờ lại tức giận. Hạ Nhiên đau xót, lắc đầu.
"Hạ Hạ, mặc kệ như thế nào, ba không thể chứng kiến con bị Tiêu Mạc Ngôn làm tổn thương."
"Chị ấy đã thảm lắm rồi, ba, ba bỏ qua cho chị ấy đi!"
"Hạ Hạ, Tiêu Mạc Ngôn cũng không phải là người yếu đuối như thế!"
"Mặc kệ thế nào, con không muốn nhìn chị ấy lại bị tổn thương, ba, con xin ba, coi như con cầu xin ba có được không?"
"..."
Nghe giọng nói nức nở cầu xin, Hạ Nhiên đau lòng nhìn Hạ Linh Doanh.
"Hạ Hạ, con có tội tình gì phải làm thế? Ba trở lại, vì con, ba có thể không so đo mọi thứ, đón mẹ con về nhà, chúng ta có thể cả nhà đoàn tụ, giống như ngày trước, sao con lại cố chấp như vậy? Con thích con gái, có nhất thiết phải là Tiêu Mạc Ngôn không? Cô ta không phải hận con sao? Cô ta không phải là không muốn gặp con sao? Con thế này vì cái gì chứ?"
"Không biết, con không biết..."
Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không biết chính mình làm sao. Trong đầu đều là Tiêu Mạc Ngôn, người khác nói một câu cũng nghe không được, chỉ muốn thấy cô, chỉ muốn gặp cô, chỉ muốn ôm cô, nói cho cô biết nàng sẽ không rời đi nữa.
Hạ Nhiên nhìn Hạ Linh Doanh, lắc đầu.
"Hạ Hạ, ba biết khuyên con cũng vô ích, nhưng có câu ba vẫn muốn nói."
Hạ Linh Doanh cố nén nước mắt, nhìn Hạ Nhiên.
"Tiêu Mạc Ngôn, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Cô ta bây giờ chẳng qua là tạm thời suy sụp, một khi khôi phục trạng thái, Hạ Hạ, con..."