Một bàn sủi cảo, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn ăn hết toàn bộ.
Đặt đũa trên bàn, Tiêu Mạc Ngôn lấy tay ôm bụng, vô lực tựa vào người Hạ Linh Doanh, nhìn chằm chằm đồng tiền trước mặt bà Từ, nói:
"Nói đi, lão thái thái, bà lại giở trò gì?"
Bà Từ giương miệng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thế nào cũng không nghĩ rằng cô ăn hết một bàn sủi cảo, thế này bà cũng không náo loạn thêm, than thở chạy về phòng ngủ lấy một gói thuốc giúp tiêu hóa.
"Tôi nói này, tiểu thư, không phải chỉ là một đồng tiền sao, cô làm đến mức này sao? Còn nữa, từ khi nào cô dễ bị lừa vậy? Tôi nhét có 2 đồng vào thôi!"
Tiêu Mạc Ngôn nói không nên lời, thở phì phò từng cái, nhất định muốn Hạ Linh Doanh dìu cô về phòng nghỉ ngơi.
Tay trái giơ cái ly lên, tay phải cầm viên thuốc, nhìn Tiêu Mạc Ngôn chật vật dựa vào Hạ Linh Doanh, khóe miệng bà Từ nâng cao, lâu rồi chưa thấy qua, bộ dạng buồn bực kia của Tiểu thư đúng thật là làm bà vui vẻ!
Cửa vừa đóng lại, Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu thay đổi, tay không vỗ bụng nữa, trực tiếp ôm Hạ Linh Doanh vào lòng, không để ý tiếng kêu của nàng, đá dép, nhanh như chớp đến bên giường.
Chui đầu vào lòng Hạ Linh Doanh, hôn lên xương quai xanh của nàng, Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa, Hạ Linh Doanh bị cô làm hô hấp có chút rối loạn, mặt trở nên đỏ lên, dùng lực đẩy Tiêu Mạc Ngôn.
"Tiêu, chị làm sao vậy? Không phải bụng khó tiêu sao?"
"Đó là lừa bà Từ, đĩa sủi cảo nhỏ như vậy, tuy rằng hơi nhiều so với bình thường, nhưng cũng không đến mức khó tiêu. Thế nào, Hạ Hạ, kỹ năng diễn xuất của tôi cũng không tồi đúng không?"
Tiêu Mạc Ngôn đắc ý nhướn mày, bộ dạng kia khiến Hạ Linh Doanh hận không thể một phát cắn chết cô.
"Sao chị lại làm vậy?"
Nghi hoặc tạm thời áp chế lửa giận trong lòng, Hạ Linh Doanh một tay đẩy bả vai Tiêu Mạc Ngôn, nhìn chăm chằm cô.
Biết hôm nay không thể xem thường người nào đó, dường như hít thở cũng đủ mệt, Tiêu Mạc Ngôn ảo não lăn xuống khỏi người Hạ Linh Doanh, bất đắc dĩ thở dài.
"Hạ Hạ."
"Ừm?"
"Em có biết bà Từ vui nhất là lúc nào không?"
"..."
Hạ Linh Doanh không nói gì, nhưng lòng đã minh bạch ý tứ của Tiêu Mạc Ngôn, nàng xoay người, dịu dàng nhìn cô. Tiêu Mạc Ngôn cũng xoay người, nhìn vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ cần bà ấy vui vẻ, tôi làm gì cũng không quan trọng, lão thái thái, thích trêu chọc."
Sâu trong đáy lòng như bị chạm khẽ, Hạ Linh Doanh cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong lúc cô đang kinh ngạc, nàng kéo cô vào lòng, nói nhỏ:
"Không ngờ Tiêu nhà ta còn có mặt ôn nhu như vậy, hiếm có a..."
"Nói gì chứ? Tôi như vậy không tốt sao, em thật không có lương tâm."
"Không có lương tâm chị còn yêu?"
"Chỉ cần là em thì tôi đều yêu."
Những câu nói buồn nôn thốt ra khỏi miệng, Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh cười một trận, mắt đối mắt, triền miên hôn, thân thể mềm nhẹ cuộn tròn cùng nhiệt độ cơ thể dây dưa cùng một chỗ.
Náo loạn một trận, Tiêu Mạc Ngôn mới ngừng lại được, cô ngồi dậy, tùy ý kéo Hạ Linh Doanh ngồi lên, trong ánh nhìn chăm chú của nàng, từ ngăn kéo đầu giường, cô lấy ra một chiếc hộp màu lam tinh xảo.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, đặt chiếc hộp nhỏ lên gối, chậm rãi mở ra. Hạ Linh Doanh dự cảm được kia là cái gì, nàng nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn không chút nháy mắt, dưới ánh đèn, hai má Tiêu Mạc Ngôn dường như ấm áp hơn thường ngày, trên miệng là nụ cười thản nhiên, cẩn thận mở ra chiếc hộp.Lúc một sợi dây chuyền luồn vào một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng được đặt trong tay Tiêu Mạc Ngôn, hạnh phúc tươi cười lập tức nở rộ trên mặt Hạ Linh Doanh.
"Hạ Hạ..."
Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng, trong mắt là thâm tình nồng đậm không diễn tả được.
"Hạ Hạ, trên thế giới này, chỉ có một mình em có thể vì tôi mà làm nhiều việc ngốc nghếch đến thế, sau đó còn lẳng lặng ở bên cạnh tôi, không rời bỏ tôi. Tôi nghĩ, chiếc nhẫn này đã có chủ nhân, mà lòng của tôi cũng đã có người sở hữu."
Hạ Linh Doanh từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ chằm chằm nhìn Tiêu Mạc Ngôn, đem tình yêu kia biến thành ánh mắt ôn nhu vô tận nhìn cô.
Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn nàng, một lát sau, ôm Hạ Linh Doanh vào lòng, cúi đầu, tinh tế đeo lên cổ nàng vật chứa đựng tình yêu và hứa hẹn.
Nơi cổ cảm giác hơi lạnh khiến Hạ Linh Doanh không nhịn được rụt cổ, ngầng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang mỉm cười.
"Hạ Hạ, chờ tôi, chờ tôi xử lý mọi việc ổn thỏa,tôi sẽ tự tay đeo chiếc nhẫn này cho em."
Nghe Tiêu Mạc Ngôn nói, Hạ Linh Doanh theo bản năng đưa tay sờ chiếc nhẫn trước ngực, cười nhẹ.
"Em chờ chị, bất luận là bao lâu."
=================
Thời gian nhàn hạ ngắn ngủi đầu năm vội vàng chấm dứt, những công việc nối đuôi nhau mà đến, tuy là bất đắc dĩ nhưng cuộc sống là thế, cũng không có gì phải oán giận. Mà nếu là chia lìa, trong ánh mắt cuồng nhiệt của những người yêu nhau thì lại là một loại chua xót.
Hạ Linh Doanh cúi đầu nghe Phương Nhược Lâm nói, không nói gì. Ngược lại bà Từ bên cạnh có chút không hài lòng.
"Cô nói tiểu thư bởi vì tư tình nhi nữ làm chậm trễ công việc, sao lại thế được? Cô ấy là tôi nuôi lớn từ nhỏ, chưa từng có tình huống này xảy ra!"
Phương Nhược Lâm mặc đồng phục làm việc, mang giày cao gót, trên cổ đeo một chiếc máy ảnh lớn, trên trán có mồ hôi thấm ra, cô vừa ở một buổi phỏng vấn về. Cô không kiên nhẫn nhíu mày nghe bà Từ nói, liếc về phía cửa mấy lần, hồi lâu, nhẫn nại bị mài sạch.
"Bà Từ, bà không thể nói như vậy, Tiêu Mạc Ngôn trước kia có thể so với hiện tại sao? Cô ấy trước kia đối với tình yêu thái độ thế nào, bây giờ thế nào? Tôi biết bà không nỡ để cô ấy đi công tác xa vậy, nhưng mà lần này cùng tổng công ty Nam Dương ở Mỹ kí hợp đồng hợp tác, nếu đàm phán ổn thỏa, cô ấy sẽ không còn bị quản chế khắp nơi bởi Hồ Phi Phi nữa."
Bà Từ ngưng một chút, nghi hoặc nhìn Phương Nhược Lâm.
"Liên quan gì đến Phi Phi?"
Phương Nhược Lâm thở dài.
"Bà Từ, hẳn là bà biết, hiện tại người cầm quyền Nam Dương là Hồ Phi Phi, do cha cô ta về Mỹ mở rộng kinh doanh, để lại Hồ Phi Phi hoành hành ngang ngược ở Nam Dương. Hồ Phi Phi luôn miệng lặp đi lặp lại rằng Tiêu nhiều lần lợi dụng cô ta, muốn tự mình lấy lại công đạo."
"Tiểu thư lợi dụng cô ta, đó là do bản thân cô ta, đừng có bám dính lấy tiểu thư nhà ta chứ!"
Bà Từ nghe người khác nói không tốt về Tiêu Mạc Ngôn, Phương Nhược Lâm nói chưa dứt lời liền lập tức nhảy vào.
"Tuy rằng với thực lực của Thiên Hoàng không đến mức bại bởi Nam Dương, nhưng Tiêu Mạc Ngôn bận tâm tình nghĩa, không muốn cùng cô ta cứng đấu cứng, kết quả thế nào, không cần tôi nói bà cũng biết..."
Cái này, bà Từ còn chưa kịp mở miệng, Phương Nhược Lâm đã nhanh tay hơn, bước nhanh ra ngoài.
"Xem chừng Tiêu sẽ sớm về, tôi đi trước đây. Hạ Hạ, nói nhiều tốn thời gian, cô ấy chỉ nghe mình cô nói thôi."
Phương Nhược Lâm vừa rời khỏi, Tiêu Mạc Ngôn đã lái xe vào cổng, bà Từ nhìn Hạ Linh Doanh thở dài rồi đi ra đón cô.
Một thân mặc vest đen, A Sâm mở cửa xe, tất cung tất kính nhìn Tiêu Mạc Ngôn xuống xe, cô chậm rãi bước xuông, mặt ủ rũ. Cô ngẩng đầu nhìn bà Từ đứng đợi kia, mìm cười.
"Hạ Hạ đâu?"
Đang nói, Hạ Linh Doanh đi ra đón, khi nhìn thấy nàng nụ cười nở rộ trên mặt Tiêu Mạc Ngôn, mệt mỏi và uể oải tan biến, Tiêu Mạc Ngôn kéo nàng lại, vùi đầu vào lòng nàng, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng.
Bà Từ đã sớm mang bộ dạng thấy nhưng không thể trách, quệt miệng nhìn hai người, A Sâm bên cạnh da ngăm đen cũng có chút đỏ lên, bối rối xoay người trốn đi ra ngoài.
Ôm một hồi, Tiêu Mạc Ngôn cuối cùng cũng chịu buông ra, hôn lên trán Hạ Linh Doanh, lôi kéo tay nàng đi vào phòng. Hạ Linh Doanh tuy ngoài mặt mỉm cười, nhưng cũng có chút gượng gạo.
Một bàn thức ăn thơm lừng hòa tan sự ủ rũ của Tiêu Mạc Ngôn. Cô gắp lên một con tôm, hướng bà Từ gật đầu.
"Bà Từ, tay nghề của bà ngày càng tốt."
Ngoài dự đoán, bà Từ không có kiểu tự biên tự diễn như trước, mà là xấu hổ nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười cười.
"Gì chứ, tiểu thư, tôi còn có chút việc, hai người ăn trước đi."
Tiêu Mạc Ngôn sửng sốt một chút, nhíu mày.
"Bà có việc? Việc gì?"
Bà Từ không phản ứng, đẩy ghế, múc canh cho hai người rồi trực tiếp rời đi.
"Chuyện gì bí mật vậy?"
Tiêu Mạc Ngôn than thở, quay đầu tìm người giải đáp, ai ngờ nhìn thấy người kia đang cúi đầu nhíu mày, hai tay siết vào nhau, Hạ Linh Doanh mang tâm sự tầng tầng.
Nhìn Hạ Linh Doanh rồi lại nhìn hướng bà Từ rời đi, Tiêu Mạc Ngôn buông đũa.
"Hạ Hạ, sao vậy?"
Hạ Linh Doanh chậm rãi ngẩng đầu, không chút nháy mắt nhìn cô.
"Tiêu, công ty có chuyện, sao chị lại không nói với em?"
Tiêu Mạc Ngôn mất tự nhiên cười, lắc đầu.
"Không phải vẫn luôn như vậy sao? Nói có ích lợi gì?"
Hạ Linh Doanh nhìn thẳng Tiêu Mạc Ngôn, không nói gì, trong mắt ẩn chứa một tia u oán và đau lòng.
Chịu không nổi ánh mắt của nàng, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, nắm tay nàng ôm vào lòng.
"Hạ Hạ, em biết rõ, tôi có thể giải quyết."
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh tựa vào lòng cô, lắc đầu.
"Nhưng mà, em muốn chia sẻ cùng chị."
"Chỉ cần em ở bên cạnh tôi là tốt tồi."
"Tiêu, em không muốn trở thành gánh nặng của chị..."
"Gánh nặng gì chứ?"
Tiêu Mạc Ngôn bỗng nhiên cao
Là ai đã nói gì đó với Hạ Hạ?
Tay vòng qua cổ cô, hôn nhẹ lên cổ cô, Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm mắt Tiêu Mạc Ngôn, nói nhỏ:
"Vì sao chị không đi Mỹ? Không phải là vì em sao?"
Một hồi lâu, Tiêu Mạc Ngôn đã rõ tiểu nữ nhân này rối rắm cái gì, cô âm thầm thờ dài, tay ôm nàng càng chặt hơn.
"Phi Phi chỉ là tính tình trẻ con, qua một thời gian, cô ấy sẽ dừng. Chung quy, làm như vậy không chỉ gây tổn thất cho Thiên Hoàng, cả Nam Dương cũng tổn thất rất lớn."
"Nhưng mà, chị làm sao chống đỡ lời nói khắc nghiệt của mọi người? Bọn họ sẽ lại nói về chuyện cá nhân của chị..."
"Bất quá..."
"Không được, Tiêu, nếu chị thật sự yêu em, không muốn em áy náy, đồng ý với em đi Mỹ đi."
Bình tĩnh nhìn hai mắt Hạ Linh Doanh, đối diện thật lâu, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Được rồi, tôi đi."
Lời tuy nói vậy, nhưng đến tối, ôm lấy thân thể mềm mại của Hạ Linh Doanh, thưởng thức triền miên tiêu hồn kia. Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu đổi ý, sao nàng lại ủng hộ như vậy, mỹ nhân xếp hàng chờ cô cả một hàng dài, chỉ vì muốn ở bên Hạ Linh Doanh nên cô mới không đi, ai ngờ người kia ôm cổ cô, từa vào lòng cô, nói một câu.
"Em tin tưởng chị."
Đánh sập lý trí của cô, ngày đêm triền miên, không muốn rời xa thật thống khổ, mồ hôi trượt xuống trán, Tiêu Mạc Ngôn ghé vào trước ngực Hạ Linh Doanh, chăm chú nhìn nàng thật lâu, than nhẹ:
"Hạ Hạ, làm sao được, còn chưa rời đi, tôi đã bắt đầu nhớ em rồi."
Hạ Linh Doanh cố nén xót xa, nương theo ánh trăng, ôm cổ điên cuồng hôn cô.
Trời còn tờ mờ sáng, Tiêu Mạc Ngôn đã sớm chuẩn bị hoàn tất, ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc của Hạ Linh Doanh. Chăm chú thật lâu, cúi đầu hôn lên môi nàng, đứng dậy rời đi.
Cửa bị đóng lại, Hạ Linh Doanh vẫn nhắm chặt mắt chảy xuống hai hàng lệ.
Tiêu, nhanh trở về, em rất nhớ chị...
==========================
Tránh được thời điểm đông đúc, chỉ không đến nửa giờ, Tiêu Mạc Ngôn đã đến sân bay. Cô xuống xe, cầm lấy kính đen đeo lên, trong đầu chợt nhớ đến lúc cô và Hạ Linh Doanh đi mua thức ăn, Tiêu Mạc Ngôn tự nhiên mỉm cười. A Sâm và Tô Luyến Tuyết bên cạnh không hiểu ra sao.
Cửa cảm ứng vừa mở ra, Phương Nhược Lâm hưng phấn vội vàng đi đón, phía sau đeo theo chiếc máy ảnh, tươi cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn ăn mặc chững chạc, thân thể duyên dáng toát lên vẻ gợi cảm mê người, vòng cổ nhiều tầng phụ trợ xương quai xanh gợi cảm, hoàn mỹ bày ra bộ dạng lưu loát. Trang điểm nhẹ nhàng lại khiến người trước mắt sáng lên, chỉ là trong đáy mắt chất chứa lửa giận khiến Phương Nhược Lâm bất giác lùi hai bước.
"Tiêu, cô có ý gì? Tôi vì cô nên mới cố ý đến đây, thừa biết là tôi say máy bay cực kỳ mà."
Tiêu Mạc Ngôn hừ lạnh một tiếng, không nói.
"Đâu phải mình cô, còn một người cũng thế mà."
A Sâm lên tiếng đánh vỡ không khí ngượng ngùng, Phương Nhược Lâm gật đầu cười, nhìn Tô Luyến Tuyết bên cạnh hắn, hơi mím môi kiễng chân nhìn xung quang. Hồi lâu, phất tay ồn ào.
"Chị, bên này, bên này!!!"
Vừa dứt lời, Tiêu Mạc Ngôn cứng người, khó tin nhìn Phương Nhược Lâm, Phương Nhược Lâm cố ý phớt lờ cô. Mà bên cạnh, Tô Luyến Tuyết nắm chặt tay, bước lên, tức giận nhìn Phương Nhược Lâm.
"Cô gọi cô ta đến làm gì?"
Tiêu Mạc Ngông và Phương Nhược Hi có quan hệ thế nào cô ấy rõ hơn ái hết, cố tình gọi Nhược Hi đến, Phương Nhược Lâm, rốt cục cô đang nghĩ gì?
Phương Nhược Lâm hiển nhiên không ngờ Tô Luyến Tuyết bình thường luôn bình tĩnh lại như thế này, hơi nhíu mày, mím môi nhìn cô.
Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh đã hồi phục tinh thần, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đạm mạc nhìn hai người, một lát sau, Phương Nhược Hi vội vàng bước đến.
"Ngại quá, đợi lâu rồi."
Phương Nhược Hi cười nhẹ, nói với mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt như thiêu đốt. A Sâm bên cạnh thấy bộ dạng này có chút thấp thỏm, nhìn Phương Nhược Hi, nhất thời lung lay.
Đồng tử trong veo, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da thản nhiên phấn hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, áo sơ mi cách điệu xoắn tay áo lên, gọn gàng nhưng hoa mỹ, lại có vài phần gợi cảm. Nếu Hạ Linh Doanh là hoa mai trong trời đông giá rét thì Phương Nhược Hi là hoa hồng ngạo nghễ nở rộ dưới ánh mặt trời.