Tiếng bước chân ngoài cửa dần rõ ràng, giọng nói của nam nữ rõ rệt đã uống nhiều hưng phấn trêu chọc nhau truyền đến, Phương Nhược Hi chờ đã lâu trong lòng hồi hộp không thôi, cô gắt gao nhìn chằm chằm cửa, cắn môi. Trong vài giây này lại suy nghĩ một phen, vẫn là quyết định liều mạng.
Phương Nhược Hi cầm lấy di động, bấm dãy số quen thuộc, không lên tiếng, chỉ cầm điện thoại đặt một bên trên bàn. Hít sâu một hơi, Phương Nhược Hi nhìn màn hình phản chiếu màu lam, khóe miệng gợi lên một nụ cười, cô biết, người bên kia điện thoại, chắc chắn sẽ không cúp máy.
Cởi khăn tắm ra, thân thể đẹp đẽ dưới ngọn đèn nhàn nhạt, bộ ngực gợi cảm, toàn thân trắng tuyết, Phương Nhược Hi ngượng ngùng tràn ngập chờ mong nằm trên giường, chăm chú nhìn ra cửa.
Cửa rốt cục cũng bị chậm rãi đẩy ra, Tiêu Mạc Ngôn loạng choạng đi vào phòng, chống tay lên tường duy trì cân bằng, nghiêng ngả lảo đảo cuối cùng cũng tìm đến bên giường. Xem ra cũng rất gian khổ, thế nên vừa đến bên giường cô liền nằm lên, hoàn toàn không để ý trên giường có gì hay không.
Phương Nhược Hi xém chút bị Tiêu Mạc Ngôn đè chết, cô không thể không vươn tay, dùng lực đẩy người Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn hai má đỏ lựng, nhắm mắt lại, nhíu mày phất tay kháng nghị, tiếc rằng khi chạm vào thân thể mềm mại nhẵn nhụi kia, cảm giác có chút giống với hoài niệm. Tiêu Mạc Ngôn kiều mỵ cười, hơi mở mắt nhìn Phương Nhược Hi đã sớm đỏ bừng mặt.
Tuy là muốn câu dẫn, nhưng Phương Nhược Hi chưa bao giờ nghĩ đến...chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Mạc Ngôn lại mạnh tay như thế, ngực bị sờ có chút đau nhưng cô cũng không biết phải mở lời thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn đôi mắt say rượu của cô, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu, cậu nhận ra tớ?
Tiêu Mạc Ngôn chằm chằm nhìn Phương Nhược Hi một hồi, thu tay lại, nghiêng người, đắp chăn, đá chân lớn tiếng ồn ào:
"Hạ Hạ, em đến khi nào sao không báo trước, lại còn phải chờ tôi uống rượu, tôi khó chịu, tôi muốn uống nước!"
"..."
Ngoài dự tính, Phương Nhược Hi cuống quít từ trên giường ngồi dậy, vuốt tóc, hô hấp còn có chút hỗn loạn, nhưng trong lòng lại đầy chua xót.
Cậu tưởng tớ là nàng? Tiêu, sao cậu có thể...
Hồi lâu, Phương Nhược Hi nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang rầm rì xin nước uống trên giường, thở dài, đi đến quầy bar bên phòng khách. Cô cầm chai nước bằng thủy tinh, cắn môi rồi lại trở về bên giường, nhẹ nhàng đưa cho Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn cầm lấy chai, ngồi bật dậy trên giường, ngưỡng cổ uống thả cửa, mặt đỏ càng thêm đỏ, mày nhíu lại, hiển nhiên là thật không thoải mái.
Nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô, Phương Nhược Hi lẳng lặng nhìn cô, nhìn khuôn mặt tinh xảo khiến chính mình mê luyến, mùi hương bạc hà quen thuộc trong trí nhớ, trong lòng cô ấy rung động, vươn tay chậm rãi xoa hai má Tiêu Mạc Ngôn.
Bất chợt, một bình thủy tinh rỗng bị ném qua, Phương Nhược Hi theo bản năng tránh đi, thu tay trở về, bị dọa toát mồ hôi lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiêu Mạc Ngôn híp mắt, hồ mị cười.
"Hạ Hạ, em tới thăm tôi, không có em ở đây tôi thật khổ sở, mấy lão già thối kia không ngừng ép rượu, khắp nơi đều có người tính kế tôi, dạ dày đau, bây giờ còn đau..."
Vừa lúc nãy tươi cười, Tiêu Mạc Ngôn lập tức đổi mặt, hai mắt mê say ngấn nước, vẻ đáng thương nhìn Hạ Linh Doanh, tựa như cún con đi lạc tìm được chủ nhân, lắc đầu vẫy đuôi tìm an ủi.
Chỉ là một ánh mắt như vậy, khiến cho Phương Nhược Hi trong đầu trống rỗng, cô mê man nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn cô gái mấy năm nay cô luôn nhớ mong.
Tiêu Mạc Ngôn trong trí nhớ luôn cường thế bá đạo, cũng không chịu thổ lộ lòng mình cho người khác, ủy khuất mấy cũng mỉm cười hóa giải, gian khổ bao nhiêu cũng đều yên lặng nuốt vào, như thế nào kể với người khác thế này? Trong lòng như bị một vật sắc bén đâm bị thương, Phương Nhược Hi ngây ngốc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, tiến lên ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn.
Tay nhẹ nhàng vỗ vai Tiêu Mạc Ngôn, Phương Nhược Hi nhẹ giọng:
"Ngoan, cố nhịn, một lát nữa sẽ không sao..."
"Tôi đau đầu..."
Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày thở mạnh, thật giống như người trước mắt này nhất định phải chữa đau đầu cho cô, không trị khỏi là ác đến cực điểm, không thể tha thứ.
Chậm rãi cúi đầu, nhìn sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn, nhìn đôi mắt vì say rượu mà đầy tơ máu, trong lòng Phương Nhược Hi tê rần, muốn lấy gối cho cô gối đầu. Khi lơ đãng lại quét mắt thấy di động vẫn còn sáng màn hình xanh, lòng lập tức nhói lên, ẫn nhẫn trong nháy mắt đều chuyển thành ghen tị. Cô cắn răng, quyết tâm, lấy tay đẩy Tiêu Mạc Ngôn trên giường.
"Đau đầu!"
Tiêu Mạc Ngôn huơ loạn cánh tay ồn ào, Phương Nhược Hi mím môi đem thân thể mềm mại dán lên người cô, da thịt chạm nhau, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể cô còn cao hơn cả Tiêu Mạc Ngôn, cô đỏ mặt, tim lại đập nhanh.
Phương Nhược Hi nằm trên người Tiêu Mạc Ngôn, chống nửa người, hai tay dùng lực đè đôi tay huơ loạn của Tiêu Mạc Ngôn, dịu dàng nhìn cô một lát. Cô ta tìm đôi môi đỏ mọng muốn hôn, lại bị Tiêu Mạc Ngôn nghiêng người, né tránh.
"Tôi nói tôi khó chịu, tôi đau đầu, em còn muốn chiếm tiện nghi. Hạ Linh Doanh, tôi khó chịu, khó chịu, khó chịu!!!"
Tiêu Mạc Ngôn phát tiết lớn tiếng ồn ào, giọng nói xuyên qua tầng cửa dày, A Sâm đi ngang ngoài cửa lúc này sửng sốt, cảnh giác phát hiện có điểm bất thường, vội vàng dừng bước, nhíu mày vểnh tai nghe, không nghe thấy gì, nhưng vì đảm bảo, hắn vẫn gõ cửa.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Trong nháy mắt, Phương Nhược Hi nín thở, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, tim như ngừng đập, không dám cúi xuống.
Một bàn tay che nửa mặt, Tiêu Mạc Ngôn chu môi, không kiên nhẫn ồn ào.
"Dạ dày đau, tôi muốn uống thuốc, Hạ Hạ nấu cháo ếch cho tôi!"
"..."
A Sâm ngoài cửa nghe được mặt đầy hắc tuyến, buồn bực nhìn chằm chằm cửa rồi thở dài, tôi biết đi đâu tìm Hạ tiểu thư nấu cháo cho cô chứ, xem ra tiểu thư lần này uống có hơi nhiều... A Sâm lắc đầu, xoay người muốn rời đi, chỉ là trong lòng có chút buồn bực. Hắn theo tiểu thư nhiều năm như vậy, tửu lượng của cô hắn rất rõ, hôm nay tuy là bị không ít người chuốc rượu, nhưng coi như là có thể chịu được, theo thói quen hẳn là lên giường ngủ một giấc, như thế nào lại nháo lên vô căn cứ? Chắc là, nhớ Hạ tiểu thư quá rồi...
Mãi đến khi ngoài cửa không còn tiếng động, Phương Nhược Hi mới chậm rãi leo xuống, cô cắn môi nhìn
Thở dài, Phương Nhược Hi cúi đầu, nhặt quần áo lên mặc vào, lại cởi giày cho cô, rồi vào toilet bưng một chậu nước trở ra.
Khăn mặt nhúng nước nhẹ nhàng lau trán Tiêu Mạc Ngôn, biết rõ tính ưa sạch sẽ của Tiêu Mạc Ngôn, Phương Nhược Hi lại đổi chậu nước lau lại một lần nữa, lúc này mới cẩn thận xắn tay áo, cầm khăn nhẹ nhàng lau đôi má đỏ au của Tiêu Mạc Ngôn.
Khăn mặt lau qua gương mặt xuất hiện trong mộng của cô ấy ngàn vạn lần, mỗi cử động hay nụ cười của cô đều từng khiến cô ấy cuồng si, lại xoa da thịt quen thuộc, cảm thụ độ ấm, một hàng lệ chảy xuống hai má Phương Nhược Hi. Bóng dáng gầy, bả vai bất lực run rẩy, khăn mặt trượt xuống, rơi xuống đất, mang theo độ ấm trên người Tiêu Mạc Ngôn, mang theo hương vị Phương Nhược Hi mê luyến, bị cô tự tay buông rơi trên đất.
Cúi đầu, Phương Nhược Hi đưa tay ôm chặt lấy Tiêu Mạc Ngôn, mặc kệ cô giãy giụa, chỉ là ôm chặt lấy cô, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi, đôi môi run rẩy vô lực phun ra sự đau lòng của bản thân:
"Tiêu, tớ xin cậu, xin cậu để tớ ôm một lần, chỉ một chút, một chút thôi."
Thân thể đang giãy giụa giờ lại ngưng động tác, tuy rằng vẫn cau mày như cũ, từ từ nhắm hai mắt, Tiêu Mạc Ngôn rõ ràng không say rượu, im lặng nằm trong lòng Phương Nhược Hi.
Phương Nhược Hi ôm Tiêu Mạc Ngôn, gắt gao ôm, mười ngón tay thậm chí lưu lại dấu vết trên người cô.
"Tiêu, tớ biết cậu không say, tớ biết, biết tất cả..."
Lệ rơi đầy mặt, lệ rơi đầy mặt, đối mặt với tình yêu đã mất, đối mặt với người mình yêu đã không còn thuộc về mình, Phương Nhược Hi làm tất cả mọi chuyện, chẳng qua là chút giãy giụa cuối cùng.
"Tớ hạ tiện, không có liêm sỉ câu dẫn cậu, Tiêu, tớ biết cậu nghĩ tớ phiền, cậu hận tớ, cho nên mới không ngừng lặp lại tên của nàng để đả kích tớ, nói cho tớ biết cậu đã có người yêu, người cậu yêu... Đừng si tâm vọng tưởng, nhưng mà, Tiêu, tớ không sai. Năm đó nếu không phải vì Tiêu Niên ghét bỏ gia cảnh nhà tớ, bởi vì cậu thật sự động tâm mà châm ngòi, lấy tính mạng mẹ tớ làm lợi thế, tớ sẽ không rời khỏi cậu, sẽ không..."
Thì thào nói nhỏ, hai tay chậm rãi buông ra. Phương Nhược Hi vô lực ngồi trên sàn lạnh lẽo, sợi tóc hỗn độn, si ngốc nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Cô chỉ là không cam lòng, cô đối với Tiêu Mạc Ngôn chưa từng hai lòng, năm đó Tiêu Niên lòng dạ độc ác, nhìn mẹ nuôi lớn mình vì chuyện mình với Tiêu Mạc Ngôn mà chịu liên lụy, thình lình xảy ra tai nạn giao thông. Lúc cô khóc thất thanh, lo lắng cho mẹ trong phòng săn sóc đặc biệt vượt qua sinh tử, suốt một tuần chăm sóc mẹ cuối cùng Phương Nhược Hi cũng thỏa hiệp dưới sự uy hiếp của Tiêu Niên. Mang theo mẹ, cả tình cảm với Tiêu Mạc Ngôn, cùng rời khơi thành phố, vô số nỗi nhớ ngày đêm, chỉ có nước mắt làm bạn. Tiêu mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn, cái tên này đã sớm bị cô nhắc đi nhắc lại ngàn vạn lần, nhưng chung quy chỉ là lướt qua.
Đoạn thời gian ngọt ngào ngắn ngủi thoáng hiện trong đầu, Phương Nhược Hi khóc đến tay chân phát lạnh, lại cố chấp nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang nằm trên giường.
Đúng vậy, là cô không nói gì mà buông tay, trước khi rời đi, cho dù là giờ phút này đây, cô cũng không hề oán trách Tiêu Mạc Ngôn dù chỉ một chút, không thể.
Lảo đảo đứng dậy, chật vật trốn ra khỏi phòng, Phương Nhược Hi che mặt, khóc không thành tiếng, chỉ để lại Tiêu Mạc Ngôn nằm trên giường kia, để lại di động vẫn sáng lên màu xanh nhàn nhạt.
================