Lại là một ngày bận rộn không thu được kết quả, nằm trên chiếc giường tơ tằm trắng tinh, Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt bức ảnh chụp chung với Hạ Linh Doanh, khóe mắt mơ hồ có nước mắt.
Từ lúc mới biết Hạ Linh Doanh đến khi nàng đột ngột biến mất, từ lúc phẫn nộ thương tâm, đến bây giờ là nôn nóng hỗn loạn khi không có tin tức. Tiêu Mạc Ngôn cảm giác như vài ngày qua như là trăm năm, cảm giác như không còn ở trên trái đất.
Là Hạ Linh Doanh quyết ý muốn rời đi, lúc ấy cô không hề nghi ngờ, từ lúc A Sâm mang những đoạn video về, cùng với hồi ức của bà Từ. Tiêu Mạc Ngôn biết rằng nàng nguyện ý muốn rời đi, như vậy rốt cục nàng đang muốn gì? Là giận ngày hôm đó cô cúp máy điện thoại, cô không bỏ xuống hận thù, hay là giận đêm đó cô ở cùng Phương Nhược Hi?
Tiêu Mạc Ngôn cắn răng, từ trên giường ngồi dậy, mang chai rượu vang đỏ còn lại một nửa, đổ đầy một ly, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy, lẳng lặng uống.
Tuyệt vọng và thương tâm chưa bao giờ có bao phủ lấy cô, mấy ngày qua, cô dường như không ngủ, trong đầu luôn nghĩ về Hạ Linh Doanh. Lúc thì hận nàng ra đi mà không nói, lúc lại sợ nàng thật sự không trở lại, lo lắng nàng ở bên ngoài không ổn, sợ nàng vứt bỏ cô, đủ loại cảm giác phức tạp tra tấn gần như phá nát cô. Tiêu Mạc Ngôn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Hạ Linh Doanh, trước kia bất luận là tra tấn và tổn thương thế nào lòng tôi cũng không đau đớn thế này. Hận, tôi hận em, hận em cho tôi nếm trải tình yêu ngọt ngào rồi lại dễ dàng rời đi, hận em không để lại một lời, không ở bên cạnh tôi, hận em, hận em cố ý khiến tôi sốt ruột...
Tiếng chuông cửa vang lên, trong mắt Tiêu Mạc Ngôn hiện lên một tia hy vọng, cô đặt chiếc ly trong tay xuống, lảo đảo đi ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy Phương Nhược Hi đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt cô ấy tối sầm, mím môi không nói gì, ngồi sụp xuống sofa.
Bà Từ nhìn bộ dạng cô ấy rồi lắc đầu, nhìn về phía Phương Nhược Hi.
"Nhược Hi, cô..."
Phương Nhược Hi không trả lời, chỉ nhìn thẳng Tiêu Mạc Ngôn, cô đi đến bên sofa chậm rãi ngồi xuống. Đôi tay run rẩy nâng lên, Phương Nhược Hi nhìn Tiêu Mạc Ngôn rõ rệt gầy đi, Phương Nhược Hi bi thương muốn nhẹ nhàng phủ lên gương mặt cô, nhưng cô ấy không thể, cô ấy biết người trước mắt không thuộc về mình.
"Tiêu, đây là video ghi hình ở bãi đỗ xe."
Nhẹ nhàng đặt băng ghi hình lên bàn, Phương Nhược Hi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không nói rằng cô ấy thiên tân vạn khổ thế nào để tìm được, cũng không nói rằng bản thân tốn bao nhiêu thời gian để giúp Tiêu Mạc Ngôn tìm ra tình địch của cô, chỉ là thở dài, rồi xoay người rời đi.
Tiêu, tớ chỉ có thể vì cậu mà làm được thế này, cho dù cậu không còn yêu tớ, tớ cũng hy vọng cái tên Phương Nhược Hi tồn tại trong trí nhớ của cậu, vẫn luôn đẹp đẽ như lần đầu gặp nhau.
Cầm băng ghi hình, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bóng lưng Phương Nhược Hi rời đi, trong lúc nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tình yêu của cô và Phương Nhược Hi thời đại học, không có cát bụi ô nhiễm, vẫn lóng lánh trong suốt như ban đầu, không một tia đen tối, nhưng cũng quá mong manh như hoa tuyết, chịu không nổi gió táp mưa sa. Chỉ là lời nói dối đơn giản, dễ dàng tách ra hai tâm hồn tưởng như bền chặt, thở dài, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, đưa băng ghi hình cho A Sâm.
Tựa vào thành ghế sofa, Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn màn hình lớn trước mặt, sắc mặt ngày càng khó coi. Bà Từ bên cạnh cẩn thận nhìn cô, tâm treo lơ lửng trên không trung.
Là Lam Thần đưa Hạ Hạ đi? Xem thế này, có vẻ là Lam Thần tốn không ít công sức mới có thể thuyết phục Hạ Hạ đi cùng, nói những gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Khâu Mục Doanh?
Điều khiển Ti Vi bị đập lên bàn, Tiêu Mạc Ngôn mặt tái nhợt đáng sợ, cô cắn răng, nhìn Hạ Linh Doanh và Lam Thần trên màn hình, thở phào một hơi.
"Được, Hạ Linh Doanh, em được lắm!"
===================
Lái xe chạy đến Hạ gia đã là một giờ sáng, mấy con chó canh cửa ngoài cổng nhe răng sủa hung ác, Tiêu Mạc Ngôn xuống xe, khoanh tay, mặt lạnh nhìn A Sâm huy động một đám người vây quanh Hạ gia, không nói gì.
Một hồi lâu, cửa lớn bị chậm rãi đẩy ra, ngoài dự đoán, là Hạ Nhiên tự mình ra mở cửa.
Hạ Nhiên mặt lạnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, dường như cũng dự đoán được mục đích cô đến đây.
"Vào đi, nếu cô không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đi tìm cô."
Giọng nói không có ngữ khí rõ ràng khiến Tiêu Mạc Ngôn đoán không ra ông ta đang nghĩ gì, suy nghĩ một lát, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu với A Sâm rồi đi vào.
Lúc Hạ Nhiên đoạt lại Thiên Hoàng, cũng đã lấy lại căn biệt thự thuộc về ông ta, nhưng lại không vào ở ngày nào, cảnh còn người mất, vào ở chỉ gợi lại chuyện đau lòng mà thôi. Tiêu Mạc Ngôn sau lại đoạt Thiên Hoàng về, cũng chưa hề đến, nơi này là cấm kỵ trong lòng của cô và Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh không nhắc đến, cô càng không muốn nhắc, chỉ là vẫn còn vết sẹo trong lòng, càng ngày càng sâu, càng ngày càng xa lạ.
Sân không phải quá lớn, vội vàng bước vào phòng chính, phòng khách cũng không quá xa hoa, được trang trí lại thêm phần khí phái. Ngồi trên sofa được làm bằng da thật, Tiêu Mạc Ngôn tầm mắt dừng lại trên người ngồi đối diện, Khâu Mục Doanh vội vàng nhìn cô.
"Tôi xin cô, xin cô trả Hạ Hạ lại có được không..."
Khâu Mục Doanh lau nước mắt, cúi đầu nói. Khâu Mục Doanh gầy đến đáng sợ, thân hình thời trẻ từng rất đẫy đà nay lại gầy gò tiều tụy, quần áo cứ như là vải thô che phủ lên người, trong mắt không có ánh sáng, ngay cả môi cũng khô nứt.
Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn bà, nhìn người đàn bà có nét giống Hạ Linh Doanh này, không nói gì, trong lòng như bị nắm chặt, đau đớn không thôi.
Mẹ, nếu mẹ còn sống, nhìn Khâu Mục Doanh ra nông nỗi này, nhìn bà ta vô dụng như vậy, mẹ có vui không? Có khoái cảm trả được thù hay không?
Vốn dĩ Tiêu Mạc Ngôn khi nhìn thấy Khâu Mục Doanh liền hận không thể tra tấn bà đến chết, nhưng bây giờ trong lòng ngược lại không cảm thấy khoái hoạt khi thấy bà ta như thế, chỉ là giống như tòa lâu đài trong lòng sụp đổ ầm ầm, cô mờ mịt nhìn Khâu Mục Doanh, gần trong gang tấc.
Cô dựa vào thù hận sống hơn hai mươi năm, hiện nay thấy được nguồn gốc của thù hận ấy, vì sao lại không cảm thấy đau điếng như ngày đó? Là thời gian bào mòn hết thảy, hay là thói quen thù hận khiến cô phí hoài ngày tháng?
Ho nhẹ một tiếng, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Khâu Mục Doanh, lắc đầu.
"Khâu Mục Doanh, bà cho rằng nếu không phải vì Hạ Linh Doanh thì tôi chịu bước chân vào Hạ gia sao?"
Khâu Mục Doanh vẫn nhìn thẳng Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt vội vàng. Bà tuy rằng không ở bên cạnh Hạ Linh Doanh nhưng vẫn luôn dõi theo nàng, nhìn nàng ở
Tiêu Mạc Ngôn đối với bà thái độ thế nào bà cũng chịu, nhưng mà bà không thể để con gái bà luôn yêu thương chịu dù nửa điểm thương hại, vốn tưởng rằng Tiêu Mạc Ngôn vì muốn trả thù mới muốn ở cạnh Hạ Linh Doanh, muốn tra tấn con gái bà. Nhưng khi bà nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn vì Hạ Linh Doanh không do dự phản bội Tiêu Niên, bà liền biết bà đã sai, mắc thêm một lỗi lầm nữa, làm gì còn mặt mũi nói gì nữa, ngăn cản gì nữa chứ.
Nhưng mà, khi tin tức Hạ Linh Doanh biến mất truyền đến, người đầu tiên bà nghĩ đến vẫn là Tiêu Mạc Ngôn. Trên thế giới này, ngoài Tiêu Mạc Ngôn, còn ai có thể khiến Hạ Hạ cam tâm tình nguyện rời đi? Là vì nguyên nhân gì?
Tiêu Mạc Ngôn híp mắt đánh giá Khâu Mục Doanh, thu hết những biểu cảm thay đổi liên tục của bà, cười lạnh.
"Bà không cần giả vờ, nếu không phải vì người mẹ trên danh nghĩa như bà, Hạ Hạ sao lại đồng ý đi cùng Lam Thần?"
"Lam Thần?"
Lúc này không chỉ Khâu Mục Doanh, ngay cả Hạ Nhiên đang im lặng bên cạnh cũng biến sắc, khẩn trương nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Con bé sao lại đi cùng Lam Thần?"
Đặt băng ghi hình lên bàn, Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nói.
"Nếu không phải là ông muốn mang cô ấy đi, cô ấy sẽ đi sao?"
Từ trên sofa ngã xuống, Khâu Mục Doanh cầm tay Hạ Nhiên, dùng lực nắm chặt, gắt gao nhìn ông ta.
'Tại sao lại có thể như vậy? Không phải ông nói Lam Thần đã..."
Cái này, Tiêu Mạc Ngôn cũng cảm giác có gì không đúng, xoay người, ánh mắt cô sắc bén nhìn Hạ Nhiên. Hạ Nhiên trấn định lại, tự nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cầm lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa.
"Tiêu Mạc Ngôn, cô xác định Hạ Linh Doanh đúng là đi theo Lam Thần?"
Tiêu Mạc Ngôn trầm nét mặt.
"Hạ Nhiên, ông với Lam Thần là sao?"
Rít một hơi thuốc, phun khói ra, Hạ Nhiên nói.
"Tôi chém nó một đao, không đến mức chết, chỉ hủy đi dung mạo của nó."
Không khí trong nháy mắt trở nên khẩn trương, Tiêu Mạc Ngôn đứng phắt dậy, hô hấp hỗn loạn.
"Ông sớm biết mọi chuyện sẽ như thế đúng không?"
Khâu Mục Doanh mặt không còn chút máu, Hạ Nhiên làm vậy với Lam Thần, với tính tình của cô ta, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế trả thù.
Hạ Nhiên lẳng lặng chấp nhận ánh mắt thù hận của Tiêu Mạc Ngôn, gật đầu.
"Đúng, tôi sớm biết mọi chuyện sẽ như thế."
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Khâu Mục Doanh, nhìn chằm chằm ánh mắt bà, chậm rãi nói:
"Bà có biết không, mấy năm nay tôi sớm đã chán ghét cuộc sống đầy thù hận này, muốn thu tay lại, nhưng bà và Tiêu Niên lại níu tôi không buông. Lam Thần nó rất đáng chết, nó nghe được những thứ không nên nghe, lấy những chứng cứ không nên lấy. Một đao kia không phải muốn lấy mạng nó, mà là muốn cho nó con đường sống. Tôi im lặng không lên tiếng, là vẫn đợi nó tới tìm tôi, chỉ là không ngờ nó tìm Hạ Hạ, trong lòng nó muốn gì tôi đều biết. Tiêu Mạc Ngôn, nếu không phải cô bức ép nó quá, nó cũng sẽ không như thế. Mục Doanh, lúc trước bà sau lưng tôi giúp Tiêu Niên rời đi, cũng nên dự đoán được kết quả hôm nay, không thể trách tôi được."
"Hạ Hạ vô tội mà..."
Khâu Mục Doanh nửa quỳ xuống đất, thì thào nói nhỏ. Đúng, tất cả đều là lỗi của bà, nhưng Hạ Hạ không liên quan đến chuyện này, vì sao đều là nàng phải nhận lấy?
Nhưng vào lúc này, chó ngoài cổng lại sủa vang, đừng đợt xe chạy vào, chiếu khoảng sân không lớn sáng trưng. Cửa bị đẩy mạnh, Tiêu Niên mặc vest đen, cầm tẩu thuốc, mặt thâm trầm đi đến.