Chu Bạch điền xong liền đặt bút xuống.
Giả vờ trò chuyện thoải mái với nhân viên bảo vệ."Đã nhiều ngày không ra ngoài, trong tiểu khu gần đây có chuyện gì mới xảy ra không?"Nhân viên bảo vệ là một người đàn ông trung niên khoảng 40, 50 tuổi, bình thường không có ai trò chuyện với anh ta.
Thấy Chu Bạch hỏi thăm, anh ta rất nhiệt tình.“Đã bao nhiêu ngày anh chưa ra ngoài rồi?”“Đã hơn một tuần chưa ra ngoài.”Bảo vệ nghe thấy Chu Bạch nói như vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc."Giới trẻ ngày nay ngày ngày ở nhà chơi game và chơi điện thoại di động, nhưng họ không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh.
Một tuần trước, một người phụ nữ điên đến gây rối trong tiểu khu của chúng ta, anh có biết không?"Chu Bạch lắc đầu.Nhân viên bảo vệ liếc nhìn tờ đăng ký."Bây giờ, náo loạn là ở tòa nhà nơi anh ở đó.
Thế mà anh không biết à? Cô ấy khá xinh đẹp, mặc váy đỏ.
Bộ dáng đó...!Chậc chậc chậc......!tiếc là đầu óc không tốt lắm.
Anh sống trong tòa nhà đó thế mà không biết sao.
Ai, người trẻ tuổi ngày nay."Tai của Chu Bạch không còn nghe được những lời nói linh tinh tiếp theo của nhân viên bảo vệ.
Một vài từ khóa mà anh ta nói cứ hiện lên trong đầu hắn.Một tuần trước.Váy đỏ.Đàn bà.Trong tòa nhà nơi hắn sống.Lúc này, người phụ nữ xuất hiện ngoài cửa sổ đêm qua hiện lên trong tâm trí hắn.Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cô ta?Chu Bạch tạm biệt nhân viên bảo vệ, xoay người đi ra khỏi phòng bảo vệ.
Nhưng ngay trước khi quay lại, khóe mắt hắn nhìn thấy một viên thuốc màu trắng trong ngăn kéo được nhân viên bảo vệ mở ra.Chu Bạch dừng lại một chút.Các chuyên gia đang xem truyền hình trực tiếp cũng nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình.Bảo vệ nhìn thấy ánh mắt Chu Bạch rơi vào ngăn tủ của mình.
“bốp” một tiếng , ngăn kéo đã được đóng lại.
Nhân viên bảo vệ vốn đang rất nhiệt tình bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.“Muốn ra ngoài thì nhanh lên.”Chu Bạch dắt con chó đi ra khỏi phòng bảo vệ, không nói gì.
Trên đường đi, viên thuốc màu trắng trong ngăn kéo bảo vệ không ngừng hiện lên trong đầu Chu Bạch.Không lâu sau, Chu Bạch cùng con chó đen dừng lại trước cửa Bệnh viện thú cưng.
Có một dòng thông báo rất bắt mắt được dán trên cửa kính của cửa hàng thú cưng.[Nội quy của Bệnh viện thú cưng][1.
Nhân viên Bệnh viện thú cưng mặc quần áo màu trắng, nếu thấy họ mặc quần áo màu đen, vui lòng rời khỏi thành phố ngay lập tức.
][2.
Không ở lại Bệnh viện thú cưng quá 10 phút.
][3.
Nếu ngươi nhìn thấy một con vật bị thương nặng trong Bệnh viện thú cưng (chẳng hạn như một con chó bị chặt đầu, một con mèo bị mất nửa thân, v.v.), xin đừng sợ hãi.
Điều này là bình thường.
][4.
Ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng vào nhân viên ở đây.
]Tổng cộng chỉ có 4 quy tắc.Chu Bạch đọc xong, đợi trong đầu vang lên thanh âm của hệ thống.
Nhưng hắn đứng trước cửa Bệnh viện thú cưng đã năm phút, vẫn không có âm thanh thông báo của hệ thống.Không có dòng chữ màu đỏ nhắc nhở về các quy