Nguyệt Sinh bế Chiêu Hoa đi về phòng, ngồi lâu trong Hoa viên như vậy trước sau gì cũng có người phát hiện.
Có khi cô ấy còn doạ người ta sợ đến chết.
Nguyệt Sinh thì không sợ vì anh càng mong Chiêu Hoa có thể quay lại gặp mình.
Đặt Chiêu Hoa ngồi trên đùi mình, hai tay của cô đan vào cổ anh, dựa đầu vào lòng ngực anh.
" Nói ta nghe những chuyện nàng biết đi ".
" Chàng đi tìm tên đạo sĩ ở núi Ngự Lôi đi ".
" Núi Ngự Lôi?".
" Phải, hắn ta tinh thông pháp thuật, trừ yêu diệt ma, thiếp nghe bọn ma lâm nói như vậy ".
" Ma lâm là ai?".
" Vài con cô hồn trong rừng thôi, vì chúng chết ở đó chỉ có thể ở đó nên gọi là ma lâm ".
" Còn Hoa yêu cô ta ở đâu ".
" Gốc cây cổ thụ lớn mà chúng ta thường ngồi lúc nhỏ ".
" Vậy không phải là gần phủ của ta hay sao ".
" Đúng vậy đó ".
Nguyệt Sinh im lặng suy nghĩ, Chiêu Hoa cũng yên lặng tận hưởng hơi ấm từ cơ thể của Nguyệt Sinh.
Chợt Nguyệt Sinh hỏi một câu khiến cô đang nhắm mắt phải mở ra nhìn anh.
" Có cách nào cho nàng sống lại không? ".
" Chàng.....!thực sự muốn vậy sao ".
" Đương nhiên....!dù bằng cách nào...!dù là ta hy sinh bản thân mình cũng có thể ".
" Đồ ngốc ".
Chiêu Hoa cười hiền đè lên người Nguyệt Sinh làm anh ngã ra giường.
Nằm lên bên trên cơ thể Nguyệt Sinh áp tai lắng nghe tiếng nhịp tim đang đập.
" Có cách không? sao nàng im lặng?".
" Có cách ".
Nghe như bắt được vàng, Nguyệt Sinh nôn nóng nhìn Chiêu Hoa.
" Nhờ tên đạo sĩ đó giúp đi ".
Nói xong Chiêu Hoa thay đổi tư thế nằm, gối đầu lên cánh tay của Nguyệt Sinh, đưa tay nâng niu khuôn mặt của anh.
" Sao ngày đó không đợi ta về, sao lại làm vậy với chính mình ".
Chiêu Hoa dừng bàn tay đang vuốt v3 khuôn mặt anh, nhìn anh mắt có chút long lanh.
" Vì cơ thể đó bẩn rồi, không xứng với chàng ".
" Tại sao lại không, cho dù có ra sao đi nữa ta vẫn sẽ yêu nàng ".
" Nếu thiếp cứ sống như vậy, cha mẹ sẽ không còn mặt mũi nào nhìn đời ".
" Nhưng nàng chết như vậy, họ mới là người thực sự đau lòng ".
Chiêu Hoa xoay lưng lại với anh, đau lòng mà khóc.
Nguyệt Sinh biết mình đã nói chạm đến nổi đau của nàng, liền đưa tay ôm nàng vào lòng.
Nguyệt Sinh hiểu Chiêu Hoa rất có hiếu cô không muốn cha mẹ cô bị người ngoài dị nghị.
Có lẽ cô nghĩ chỉ cần cô chết rồi, họ sẽ liền quên câu chuyện đó, còn một phần nể tình cô đã chết mà thôi nói về chuyện đó.
Chiêu Hoa không suy nghĩ xa được, hơn nữa lúc đó tinh thần và cơ thể của cô ấy đang chịu đả kích rất lớn.
Cô ấy nói cơ thể mình bẩn, nghe thôi mà đã thấy đau lòng rồi.
Nguyệt Sinh ôm Chiêu Hoa ngủ một đêm, đến khi mở mắt ra cô gái bên cạnh đã biến mất.
Anh bắt đầu đi tìm hiểu về núi Ngự Lôi, nghe mọi người nói trên núi Ngự Lôi thực sự có một vị đạo sĩ đang tu đạo ở đó.
Nhưng người này tính tình kì quái, lại có chút hơi ương bướng, nếu như không phải là người có duyên với hắn thì sẽ liền không giúp người ta
Thậm chí đến cả mặt cũng không thèm gặp.
Đường lên núi cũng vô cùng