Chiêu Hoa từ nhỏ ương bướng, là một đứa trẻ vô cùng hiếu động, rất tinh nghịch.
Nhưng với cô bé này,sự hiếu thảo cũng vô cùng quan trọng.
Dạy dỗ mãi mà con gái vẫn không ra dáng thục nữ làm cho người làm phụ mẫu vô cùng đau lòng.
Buổi trưa vừa dùng bữa xong cầm trên tay cây kẹo hồ lô vừa ăn vừa nhảy chân sáo ra vườn.
Đang đi từ xa còn chưa tiến đến đã nghe tiếng khóc từ xa xa.
Chiêu Hoa đứng nấp thân hình nhỏ bé phía sau tường lắng nghe xem là ai mà lại khóc lóc ở đây giờ này.
" Con bé vẫn không chịu nghe lời, người làm phụ mẫu như ta phải làm sao đây ".
Vừa nói vừa khóc sụt sùi đưa tay lên lau nước mắt, nha hoàn đứng bên cạnh cũng không biết nên làm sao mới có thể dỗ dành.
" Phu nhân, người đừng lo lắng, tiểu thư vẫn còn nhỏ lại vô cùng hiếu thảo sẽ hiểu cho nổi lòng của người thôi mà ".
" Còn nhỏ, đã không còn nhỏ rồi, sau này lại còn làm con dâu nhà quan lớn nếu cứ như vậy mặt mũi của người làm phụ mẫu này nên bỏ đi đâu ".
Chiêu Hoa đứng phía sau đã nghe được hết tất cả, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã ướt đẫm nước mắt rồi.
Từ nhỏ cô đã luôn rất hiếu động, nhưng chưa bao giờ phải làm cho mẫu thân khóc đau lòng như vậy.
Tiểu Linh đứng bên cạnh thấy tiểu thư khóc như vậy cũng không kiềm lòng được.
" Tiểu thư, người đừng khóc ".
Tiểu Linh là nha hoàn đi theo chăm sóc tiểu thư, cô theo Chiêu Hoa từ nhỏ tuy vậy vẫn là nhỏ hơn Chiêu Hoa 1 tuổi.
Hai đứa nhỏ chỉ cách nhau 1 tuổi, nhưng lại có thân hình khác xa nhau.
Chiêu Hoa ăn mặc sang trọng y phục trên người cũng là lụa đắt tiền, đầu cài trâm hoa, y phục màu sắc tươi tắn.
Tiểu Linh nhỏ nhắn, thân người gầy gò, từ năm 5 tuổi đã bị bán đi rồi được nhận làm người làm nhà họ Chu.
Quần áo mặc trên người cũng là đồ của gia nhân nhà họ Chu, y phục có chút bẩn và bạc màu.
Tay áo, và chân váy cũng bị dính bẩn vì phải làm việc.
Chiêu Hoa thơ thẩn bỏ về phòng, kẹo hồ lô trên tay cũng không thấy ngon nữa, đưa cho Tiểu Linh.
" Em ăn đi, ta muốn đi ngủ ".
Nói ngủ là liền ngủ leo lên giường chăn cũng kéo phủ qua đầu.
Tiểu Linh thấy được cho kẹo, vẫn là một đứa trẻ mừng rỡ đứng ở góc phòng nhìn nó mà không nỡ ăn.
Chiêu Hoa nằm trong chăn suy nghĩ từng lời nói của mẫu thân.
Không phải là em không hiểu, chỉ là tính tình nghịch ngợm vậy mà lại để phụ mẫu đau lòng.
Cả buổi chiều hôm đó Chiêu Hoa nằm im trong chăn khóc đến nổi mắt sưng húp.
Đến buổi tối đến giờ ăn rồi gọi vẫn không ra ngoài.
Phu nhân lo lắng đi vào hỏi thăm thì Chiêu Hoa nói thấy mệt trong người, không muốn ăn.
Phu nhân muốn mời đại phu khám bệnh cho vẫn từ chối hết