Hạ My nhìn cơ thể của nó run lên từng cơn, lòng cô có chút khó hiểu, cô biết Tiểu Linh từ nhỏ nó không phải là đứa không hiểu chuyện, làm việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận, không hiểu sao lần này làm việc sơ xuất như vậy chỉ có thể là nó cố ý.
" Sao em làm vậy, em biết đây chỉ là tạp thảo mộc không?, ta không xứng dùng loại thảo mộc đắt tiền đó sao?".
Nghe câu nói của cô cơ thể nó càng lúc càng run lên, nó cuối gầm mặt không dám ngước lên mà nhìn nó sợ chạm phải ánh mắt của cô, chắc có lẽ cô đang rất tức giận.
" Từ khi nào mà chủ hỏi gia nhân lại im lặng như hến vậy?".Hạ My cố ý gằn giọng.
" Em....!tiểu thư người tha cho em....!em biết lỗi rồi...!là em sơ xót người thương em đừng nói với thiếu gia ".
Nó chụp lấy cánh tay của Hạ My cố gắng van nài, xin cho được dấu diếm chuyện này.
" Nói đi, lý do tại sao em lại làm vậy?".
" Em....!em chỉ là nhầm lẫn....!người tha cho em ".
" Nói dối, em ở bên cạnh Chiêu Hoa bao nhiêu năm như vậy, cô ấy hay dùng thảo linh lăng không lẽ em không nhận ra ".
Câu nói của Hạ My càng xác nhận cho Tiểu Linh thấy rằng cô ấy biết Chiêu Hoa hay tắm với thảo linh lăng.
Tiểu Linh im lặng không trả lời, càng nghĩ càng ghét người trước mặt, càng giận thiếu gia tại sao lại mang người phụ nữ lòng dạ thâm sâu này về phủ, có phải thiếu gia đã quên tiểu thư Chiêu Hoa rồi hay không.
Hạ My thấy mãi mà Tiểu Linh không lên tiếng, liền cố tình hù doạ.
" Được nếu em không nói, ta sẽ đem chuyện này nói với thiếu gia nhà em, để xem huynh ấy dạy dỗ hạ nhân như nào ".
Nghe nhắc đến thiếu gia, Tiểu Linh càng thêm sợ, lễ giáo Nghiêm phủ không ai mà không biết, đến cả Tam phu nhân vì ăn nói không cẩn thận cũng bị phạt vã miệng đến nổi mặt mày biến dạng, một nha hoàn như nó sẽ bị phạt thành bộ dạng gì đây.
" Em....!em xin người....!em nói....!em nói...!người đừng nói với thiếu gia....!người phạt em cũng được....!đừng nói thiếu gia...!người thương em ".
" Mau nói đi ".
" Em....!em vì thấy người bắt chước Tiểu thư nhà em...!nên em ".
" Ta bắt chước Chiêu Hoa, ta bắt trước tiểu thư ấy cái gì?".
" Em nghe người bên dưới nói......người thích y phục đơn giản nhẹ nhàng.......!nên toàn mang y phục trắng....!nay người lại muốn mặc màu hồng phấn.....!người còn.....".
" Còn bắt chước Chiêu Hoa tắm với nước thảo linh lăng phải không?".
Nó nghe Hạ My nhấn giọng như vậy, liền cảm thấy cái mạng mình chắc không còn rồi, nó khóc còn lớn hơn lúc nãy.
" Tiểu thư....!em sai rồi....!người...người tha cho em ".
Hạ My thấy nó khóc to như vậy, không những không giận vì nó làm việc sai mà lòng còn có chút vui.
Không uổn công cô coi nó như tỷ muội, không uổn công nó bên cạnh cô bao nhiêu năm như vậy, nay cũng chỉ có nó nhớ được những thói quen sở thích lặt vặt của cô.
Nó còn biết giận thay cô khi thấy thiếu gia thân thiết lo lắng cho cô nương