Vừa bước qua thì cánh cổng đã lập tức đóng lại, Chiêu Hoa xoay đầu nhìn, cô đang đứng trong một khu rừng vô cùng rộng lớn mà tối đen như mực.
Chiêu Hoa không nhìn thấy được gì phía trước cả, cô có chút sợ hãi.
" Chị ơi, đây....!đây là rừng sao ".
Cô nghe tiếng của nó mới nhớ ra là còn có con rắn nhỏ ở bên cạnh của mình.
" Đúng rồi, đây là rừng sao em biết ".
" Vì nó có màu xanh, em nghe nói rừng có màu xanh ".
" Tối như vậy mà em thấy đường sao?".
" Em là rắn, mắt nhìn ban đêm rất tốt đó bà chị".
" À, đúng rồi nhỉ, chị quên mất, vậy em chỉ đường đi, chị...!chị không thấy gì cả ".
" Chỉ đi đâu đây, em đâu có biết đường ".
" Cứ đi thẳng về phía trước là được, chỉ cho chị xem phía trước có gì ".
" Được rồi vậy cứ đi đi, phía trước 10 bước có cái gì đó rất to cắm xuống đất kìa ".
" Đó là cây ".
" Cây, nó là thực vật à ".
" Phải, là thực vật ".
" Vậy, thụ yêu cũng là cây sao? ".
" Thụ yêu, em đang hỏi đến cây cổ thụ sao ".
" em không biết, ông ấy có mấy sợi dây ngoằn ngoèo dưới chân ấy, ông ấy không phải con vật như em, mẫu thân nói vậy ".
" Đó là rễ của ông ấy, vậy chắc ông ấy là cây cổ thụ rồi ".
Hai người bọn họ cứ nói chuyện, Con rắn nhỏ có vô vàng câu hỏi đặt ra cho cô.
Mọi thứ ở đây đều làm cho nó tò mò, từng cái lá, từng cọng cỏ.
Từng tiếng kêu của côn trùng, động vật cũng làm nó tò mò.
Nó nói vô cùng nhiều, làm cô cũng cảm thấy đỡ sợ.
Chợt đang luyên thuyên vui vẻ, rắn nhỏ liền im lặng chăm chú nhìn về phía trước, Chiêu Hoa thấy nó im liền hỏi.
" Sao vậy? hết cái tò mò rồi sao ".
" Chị....!dừng lại ".
Nghe nó nói cô cũng hết hồn bước chân đang định đặt xuống cũng khựng lại, sau đó nhẹ nhàng như đang đi ăn trộm.
" Chuyện gì vậy ".
Cô nói nhỏ nhất có thể chỉ đủ cho cô và nó nghe.
" Có....!có ai đó đứng ở phía trước ".
" Ai đó? ".
Nghe nó nói Chiêu Hoa cũng thấy lạ, đây là rừng rậm, cô là ma đi lại trong này thì cũng không nói đi, nhưng mà giờ này có người đi ở đây sao, không lẽ....
" Nhưng mà người đó.....!sao lại mờ lắm ".
" Mờ sao? ".
Suy nghĩ của cô đúng rồi, con rắn nhỏ này có thể nhìn thấy ma, thứ nó đang nhìn thấy chắc chắn không phải con người.
" Người đó ở đâu?".
Chiêu Hoa sợ sệt hỏi.
" Đứng cách chúng ta 20 bước thôi".
Chiêu Hoa định đi lùi lại vì không biết, người phía trước đang có ý định gì, tốt hay xấu, có làm hại cô được hay không.
Chiêu Hoa còn chưa kịp bước lùi bước nào đã nghe rắn nhỏ lớn tiếng.
" Chạy đi chị ".
Vừa nghe nó nói cô đã quay người chạy, cứ cắm đầu mà chạy không quan tâm phía trước là gì.
Cô chạy dẫm lên lá kêu xoạt xoạt, cành cây, cỏ quất vào người cô nghe đau điếng.
Còn cái người đằng sau, chạy theo cô nhưng im như lặng như thể xuyên qua mọi thứ, Chiêu Hoa chắc rằng người phía sau giống mình nhưng chỉ mới chết thôi, không thể chạm vào thứ gì nên mới có thể lướt qua mọi thứ dễ dàng như vậy.
Đến khi chạy đến thở hết nổi, Chiêu Hoa bị đẩy một lực rất mạnh về phía trước làm cô ngã cắm đầu.
Con rắn nhỏ nằm bên trong tay áo cũng đau không kém, còn chưa kịp định hình lại đầu óc.
Chiêu Hoa ngã trên đất, đầu óc quay cuồng, tai cứ ong ong cả lên chỉ nghe được một tiếng cười vô cùng rợn người.
Cô cố gắng chấn tỉnh đầu óc lấy tay ôm đầu lắc lắc.
Cố gắng nhìn rõ phía trước là ai, cái gì