Bên dưới mật đạo không còn như trước nữa bụi phũ đầy một lớp chắc là từ lần trước không còn ai lui đến chỉ chưa đầy 1 tháng mà bụi đã đóng nhiều như vậy.
" Ngươi không định cho ta ở cái chỗ này đó chứ ".
Chiêu Hoa nhìn Hoài Phong một cách thăm dò.
" Sao? không tệ đúng chứ? nếu như còn không thích thì ta đành chịu vậy phải đưa cô ra ngoài kia rồi ".
" không!.
không ta không có ý kiến gì đâu ".
Miệng nói là không có ý kiến chứ thật ra trong lòng Chiêu Hoa đang thầm mắng chửi.
Cái tên khốn khiếp này, giúp người thì giúp cho trót đi chứ, đã mang tiếng là cưu mang vậy mà lại để mình ở một nơi như thế này nhìn thật sự đáng sợ quá mà.
Uyển Thanh nhìn quanh nơi này, thực sự đến cô cũng không thể ở được chứ đừng nói đến cô ta.
" Vương Gia dù sao đây cũng là người mà Thái Tử nâng niu người không phải là định đối xử như vậy thật chứ".
Uyển Thanh ghé sát tai Hoài Phong nói nhỏ không cho Hạ My nghe được tránh cô ta lại cảm thấy bản thân mình quan trọng mà làm kiêu.
" haha không ta chỉ hù cô ta thôi, lát nữa ta sẽ cho người dọn dẹp lại nơi này ".
Hoài Phong vừa trả lời vừa đá mắt với Uyển Thanh.
Khuôn mặt đẹp trai pha chút tinh nghịch của hắn làm Uyển Thanh có chút ngại ngùng liền lui ra một chút.
Chiêu Hoa thấy hai người này cứ xì xào to nhỏ với nhau liền có chút đề phòng nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt dè chừng.
" Nè!.
Nếu đã ra tay giúp đỡ!.
thì có thể nào giúp cho trót được không!.
dù sao ta cũng là một cô nương sao có thể ở nơi vừa tối vừa bụi bậm như vậy được chứ ".
Chiêu Hoa thực sự biết bản thân mình bây giờ đang rất bất lợi, nếu làm trái ý hai người này thực sự bản thân không biết sẽ đi về đâu.
Có khi đến mạng cũng không còn chứ đừng có nói là về nhà.
Bây giờ quan trọng trước mắt vẫn là bảo toàn tính mạng đến khi nào cánh cổng Phong Sinh mới được mở ra còn chưa biết.
Từ đây đến lúc đó có một chỗ ăn chỗ ngủ vẫn tốt hơn là lang thang.
" Còn phải xem thái độ của cô thế nào ".
Uyển Thanh nói một cách lạnh lùng rồi quay lưng bỏ đi.
Hoài Phong thấy vậy cũng quay lưng đi theo bỏ mặt Chiêu Hoa đứng ở đó.
Lòng thầm nghĩ đúng là cô nương mà ta thích, không thể tầm thường được rất biết cách giày vò người khác.
Chiêu Hoa nghe xong câu nói đó của Uyển Thanh liền cảm thấy có chút lo sợ trước giờ ấn tượng của cô về Uyển Thanh đều không tốt cô ta vì cô ăn hiếp Thái Tử của cô ta mà không thương tiếc đá lăn cô dưới đất không phải bây giờ cũng hành hạ cô nữa chứ.
" Ới!.
ới hai người đừng bỏ tôi ở đây chứ ".
Mặc kệ Chiêu Hoa gọi theo hai cái con người kia vẫn mặc kệ mà bỏ đi mất.
Chiêu Hoa đứng đó chết lặng người, cô nhìn quanh một lượt rồi tự cảm thấy ớn lạnh mà đưa hai tay lên ôm lấy mình xoa xoa vài cái cho đỡ sợ.
Chiêu Hoa giữ nguyên tư thế ôm lấy người đi một vòng xem xét nơi này.
Xem có nơi nào thích hợp để làm chỗ ngủ hay không.
Cô mò mẫn đến máy cây đèn cầy đã cháy lỡ dở chỉ còn lại một nửa.
Đang cố gắng cho nó có chút ánh sáng cho nơi này đỡ âm u thì cô nghe có ai búng tay một cái.
Tất cả nến