Đường đi đến Vạn Linh Cóc không khó, nhưng chính cái ma lực phát ra từ nơi đó mới làm cho người ta khiếp sợ mà không dám bén mảng đến đó.
Bọn Ma Quỷ ở đó thực sự rất lộng hành dù nơi này là lãnh địa của Yêu Tộc nhưng bọn chúng vì cái ma khí đó mà không sợ bất cứ ai.
Vạn Linh Cóc nằm về phía đông của Thành Vạn Yêu cứ đi mãi về phía đông tầm hai ngày đường sẽ đến được nơi đó.
Bọn người Chiêu Hoa nhanh chóng thu xếp hành lý mà lên đường.
Lần này đi là đến một nơi thuộc cấm địa của Thành Vạn Yêu chính vì vậy mà càng ít người biết, càng lặng lẽ càng tốt.
Chiêu Hoa, Huyên Hoàng, Uyển Thanh, ba người bọn họ làm mọi thứ đều rất cẩn thận.
Lần này ra khỏi cung là trốn đi, bây giờ còn đến chỗ đó Huyên Hoàng biết chắc nếu để mẫu thân phát hiện được thì chắc thực sự sẽ bị nhốt ở hầm băng máy trăm năm cũng không chừng.
Màn đêm vừa bao trùm Thành Vạn Yêu, cổng phía đông của Thành liền được mở một khe nhỏ vừa đủ chui người qua, ba thân ảnh mon men chui ra ngoài Thành.
Người đi cuối là Uyển Thanh, Chiêu Hoa đi đầu tiên.
Vừa mới lọt người ra được khỏi cửa thành Uyển Thanh đã bị một cánh tay săn chắc kéo lại.
Theo phản ứng cô quay ngoắt người giật mạnh cánh tay về phía sau đánh một quyền vào cái kẻ đang kéo mình.
Hành động của Uyển Thanh làm cho Chiêu Hoa và Huyên Hoàng quay lại nhìn.
" Là ta! là ta ".
Hoài Phong xém tí nữa ăn đủ một cú đấm vào mặt, hoảng sợ la lớn.
Chiêu Hoa và Huyên Hoàng đều đưa tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng, nhìn Hoài Phong bằng ánh mắt căm giận.
Hoài Phong tay vẫn còn đang đỡ lại cú đấm của Uyển Thanh hạ từ từ xuống, tay còn lại nắm lấy cái tay nải đựng quần áo của Uyển Thanh lắc nhẹ.
" Không cho ta đi chung được sao ".
" Không".
Cả ba người bọn họ đồng thanh, rồi cùng không hẹn mà quay sang nhìn nhau.
Nhìn Hoài Phong đứng đó uất ức như đứa trẻ đòi theo ba mẹ đi chơi, Uyển Thanh có chút buồn cười mà không thể cho anh theo được.
" Vương Gia người phải ở lại đây, nếu Vương Hậu mà phát hiện thì còn có người ứng phó".
" Ta!.
ta ".
Hoài Phong vẫn nắm lấy cái vạt áo của Uyển Thanh mà lắc, trông có vẻ tiếc nuối vẫn chưa muốn rời xa.
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của ba người bọn họ thì hắn cũng biết bản thân có níu kéo cũng không lay động được ba con người tàn ác này đâu.
Sao lại nỡ bỏ tôi một mình ở lại đây đối mặt với Vương Hậu vậy.
Đem tôi ra làm bia đỡ đạn cho các người trốn đi, nơi đó nguy hiểm như vậy mà không cho người có công lực thâm hậu như tôi theo.
Hoài Phong khóc trong lòng nhìn Uyển Thanh bằng ánh mắt long lanh như mèo con làm nũng.
Chẳng ai quan tâm Hoài Phong có làm mặt nũng đáng yêu như thế nào, ba người bọn họ còn có việc quản trọng hơn phải làm