Vừa thấy bóng dáng cô ta khuất sau cái rèm che, Chiêu Hoa đã không nhịn được nữa mà nhít người sát qua Huyên Hoàng nói những điều mà bản thân thấy cho anh biết.
" Ta cũng nhìn thấy, vị cô nương này có thể mở quán trọ ở đây chắc chắn là Yêu, nhưng trên người cô ta lại có mùi của Ma tộc ".
" Mùi sao?".
Vừa nói Chiêu Hoa vừa ngửi ngửi trên người mình.
Nếu nói Ma Tộc có mùi thì chắc cô cũng có, bởi vì cô cũng là ma.
" Đúng vậy, nơi này thực sự có mùi rất kì quái".
Uyển Thanh cũng lên tiếng xác nhận cô cũng nghe được mùi kì lạ từ nơi này.
" Tạm thời chúng ta vẫn chưa biết được nơi này thực sự là gì, mọi người đừng manh động chú ý quan sát một chút ".
Huyên Hoàng căn dặn bọn họ, ba người xì xào với nhau sau đó lại ngồi im lặng như nãy giờ chưa hề nói gì.
" Tới rồi đây ".
Vị cô nương vừa cười vừa nói, giọng nói vẫn lanh lảnh như vậy, trên tay là một vài món ăn vẫn còn khói nghi ngút.
Cô ta đặt xuống bàn rồi ngồi xuống cùng bọn họ một cách vô cùng tự nhiên.
Cô ta ngồi đối diện với Uyển Thanh, tay cầm bình rượu rồi rót ra cho mỗi người một chén.
Cô ta cầm ly rượu trên tay rồi từ từ nhấm nháp từng ngụm rượu một, tự tấm tắt khen tài ủ rượu của bản thân.
Thấy ba người bọn họ vẫn không động đũa cô ta liền lên tiếng.
" Sao vậy? Sợ có độc hay sao?".
Nói xong cô ta cười một cách điên cuồng làm Chiêu Hoa sợ hết hồn.
Người đàn bà này không phải bị điên đó chứ tự nói tự cười như vậy có đáng sợ quá không vậy.
Huyên Hoàng nhìn cô ta nhấm nháp ly rượu trên tay, nên cũng yên tâm cầm ly rượu lên mà uống, hai người Uyển Thanh và Chiêu Hoa thấy vậy cũng cầm lên uống theo.
Đúng là người ta đã có ý mời mà không uống thì có chút thất lễ, dù sao cô ta cũng đã uống trước, chắc chắn trong rượu không thể có độc.
" Sao các người lại đi đến nơi xa xôi như này vậy?".
Cô ta ngà ngà say ngã nghiêng người hỏi ba người đang ngồi như khúc gỗ.
Huyên Hoàng có chút dè chừng nhưng vẫn chọn trả lời cô ta.
" Bọn ta muốn đến Vạn Linh Cóc".
" hahaha, tất cả những kẻ đi ngang đây đều muốn đến Vạn Linh Cóc, nhưng đi thì được về thì chẳng thấy".
" Ở Vạn Linh Cóc vẫn còn Đoạ Quỷ hay sao?".
Uyển Thanh nôn nóng chờ câu trả lời của vị cô nương.
" Không hẳn nhưng cũng không chắc ".
Câu trả lời ngập ngừng của cô ta làm nội tâm của ba người kia càng trở nên hoảng loạn.
Rốt cuộc bọn họ còn phải đối mặt với thứ gì thì còn chưa biết được.
" Thật thất lễ bọn ta vẫn chưa biết quý danh của cô nương ".
Hoài Phong muốn xác nhận xem liệu suy đoán của bản thân có đúng hay không.
Theo lời đồn đại nói rằng, trên đường đến Vạn Linh Cóc sẽ đi ngang một quán trọ.
Chủ nhân của quán trọ ấy vô cùng quái dị, không phải là Yêu cũng không phải là Ma.
người đó mang trong mình cả hai luồn khí chính vì vậy mới được chọn là kẻ canh giữ Vạn Linh Cóc.
Đoạ Quỷ không thể làm hại, Yêu Quái không thể đánh bại chính là người thích hợp canh giữ nơi này.
" Ta sao? Ta tên Mạng Nương ".
" Mạng Nương ".
Cả ba người bọn họ đều lầm bầm cái tên này.
Chỉ có Huyên Hoàng là biết được bản thân mình đang gặp phải thứ gì.
Chợt mọi người im lặng, thời gian trôi qua một cách chậm rãi.
Mạng Nương vẫn nhâm nhi ly rượu trên tay, chợt cô ta đếm.
" Ba....!hai....một ".
Khi cô ta đếm ánh mắt vẫn nhìn vào ly rượu, chỉ có ba người kia cứ nhìn chằm chằm vào cô ta.
rốt cuộc là cô ta đang đếm gì vậy, bọn họ căng thẳng vô cùng Chiêu Hoa còn định chạy khỏi đây.
Nhịp đếm của cô ta vừa dứt cả ba người bọn họ liền gục xuống, bất tỉnh không còn một chút sức lực nào, cả ba chìm vào hôn mê.
" Hahaha rượu của ta, đúng là rất ngon phải không".
Mạng Nương hỏi ba kẻ gục đầu trên bàn mà không cần câu trả lời.
Cô ta đứng dạy, bầu không khí, khung cảnh ở nơi đó liền thay đổi.
Máy cái ngọn nến chợt vụt tắt thay vào đó là máy ngọn lửa màu xanh dương bay lơ lửng xuất hiện.
căn nhà đang gọn gàng sạch sẽ, phút chốc biến thành một đống đổ nát tồi tàn, trong các góc nhà là xương.
Xương của rất nhiều loại động vật, có cả xương người.
khắp nơi