Bàn thờ, pho tượng thần bị nứt, La Ngọc An đã từng thấy cảnh tượng ấy.
Trước kia, vào tháng sinh nguyệt Thần, đêm nào cô cũng mơ về pho tượng này của Thị Thần. Chẳng qua khác với khi ấy là, trong khe hở của tượng thần nay không còn những tiếng rên rỉ khiến người ta rùng mình nữa, chỉ còn từng luồng khói đen bay ra, chúng hội tụ quanh thân tượng thần, ngưng tụ mãi không chịu tan.
Bình tĩnh mà nói, thì đây ắt hẳn là quang cảnh khiến bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng đều thấy sợ hãi, nhưng La Ngọc An biết đây là Thị Thần, cô không chỉ không thấy sợ mà còn vui vẻ nữa.
“Thị Thần đấy ạ?” Cô gọi nhỏ.
“Nào, đến chỗ ta nào.” Giọng nói êm ái, thân thuộc của Thị Thần đột nhiên vút ra từ trong khe hở đen ngòm.
Theo lời ngài, vết nứt trên người tượng thần bỗng hé to ra hơn nữa, những luồng khói đen chợt thành con đường thông thẳng vào trong cơ thể tượng thần. La Ngọc An chẳng chút do dự, cô mặc nguyên bộ hỉ phục rườm rà, ôm chiếc vò sứ trắng nho nhỏ bước lên những luồng khói đen ấy, cuối cùng chìm trong khe hở tối đen đã được phóng đại lên vô số lần.
Phía trước mặt cô tựa vực sâu lại tựa biển thẳm, thế giới trong ấy vừa tăm tối vừa sâu thẳm, hắc khí cuồn cuộn ngày một nồng hơn, La Ngọc An cảm thấy khó thở. Cô bị những luồng khói đen đậm đặc ấy bao vây, vô vàn loại cảm xúc tiêu cực bắt đầu ăn mòn cô, cô càng chìm sâu thì những luồng khói đen ấy càng quánh đặc lại, tưởng như có vô vàn cánh tay từ bốn phương tám hướng đang cố lôi kéo cô về phía chúng.
Tại nơi sâu nhất của thế giới vừa tối tăm vừa hỗn độn này có một bóng người màu trắng sáng rực. Ngài cô đơn trôi nổi trong màu đen thăm thẳm. Ánh sáng trắng ngần quanh người ngài xua tan đi những luồng khói đen xung quanh, khiến ngài tựa như một viên ngọc ẩn trong lớp bùn, đẹp đẽ và nổi bật vô ngần.
Ngài mở mắt, thoáng liếc La Ngọc An từ xa, chợt, La Ngọc An thấy mình có được một sức mạnh vô danh nào đó, mà rồi vì thế đã khiến cô ra sức tránh khỏi sự trói buộc của “bùn lầy” màu đen, cứ thế lao thẳng tới chỗ ngài như một con chim mỏi mệt đang lần về tổ.
Và chính cô trong thế giới đen đặc ấy, cũng đã có được một màu sắc riêng, màu đỏ của sơn trà đỏ —— màu đỏ tượng trưng cho ái tình và dục vọng. Màu đỏ ấy không khởi nguồn từ bộ hỉ phục cô mặc trên người, mà đúng hơn là, nó bắt nguồn từ chính bản thân cô.
Màu đỏ chìm vào vùng trắng thuần khiết, hòa tan thành một.
Hoảng hốt một lát La Ngọc An mới nhận ra mình đang ôm lấy Thị Thần. Cô ôm eo ngài, dụi mặt vào lồng ngực của ngài, cô đang ôm ngài thật chặt.
Đây là lần đầu tiên cô gần gũi với Thị Thần tới vậy, mấy tháng trước đó cô chỉ thường nắm lấy tay áo của ngài mà thôi, ngay cả bàn tay ngài cô cũng chưa từng chạm tới.
La Ngọc An vô thức phát ra một tiếng thở than thỏa mãn.
Thật ra lâu nay La Ngọc An cũng đã hiểu rồi. Rời khỏi tòa nhà cổ, khi cô tính giết người, sắp xếp cái chết sắp tới của bản thân, thì sâu thẳm trong lòng cô luôn mang một nỗi nhớ trĩu nặng. Khi cô nhịn không được mua bồn sơn trà đỏ ấy, rồi ngày ngày cứ ngơ ngác ngắm nó, thì cô cũng đã chậm rãi hiểu ra rồi.
Với Thị Thần, cô sùng bái, kính nể, e sợ, tò mò về ngài, ngoại trừ những điều ấy, trên hết còn là tình yêu nam nữ nữa. Nhưng tình cảm này tới không đúng lúc, thật rất khó để có thể mở lời, cô thừa hiểu mình chỉ là người thường, lại trắng tay, cho dù trời xui đất khiến nên có thể gặp được Thị Thần, thì giữa họ cũng tuyệt chẳng có tương lai.
Cô không hề tham lam, trước khi chết được gặp lại Thị Thần một lần là cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng mà bây giờ, chuyện này là sao? Chẳng lẽ là thế giới phỏng theo ước niệm của mỗi người sau khi chết ư? Người chết còn nằm mơ, còn ảo tưởng được nữa ư?
*
Bị phu nhân do chính mình chọn ôm chặt lấy không chịu buông ra thì Thị Thần đang mỉm cười cũng không giãy giụa, ngài chỉ nhấc tay áo gãi gãi lưng La Ngọc An, rút từng luồng khói đen ra. Đây là “Ác” sau khi giết người, giống như màu đen quánh đặc tại nơi này vậy.
Những luồng khói đen ấy chảy xuôi từ mái tóc cô, chúng bị ngài túm lấy, màu đen kịt bị ánh sáng trắng hất tung ra, chúng hòa vào màn đêm ngoài kia, sau đó trên thân La Ngọc An chỉ còn lại một màu đỏ tươi của ái tình.
“Em đã từng nói em muốn cung phụng ta, ta chấp thuận thỉnh cầu của em.”
La Ngọc An nghe thấy câu ấy thì rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cô nhìn gương mặt Thị Thần gần sát mặt mình thì vô thức nở một nụ cười âu yếm và nịnh nọt, cô ôm chặt ngài thêm, thầm nghĩ, hóa ra chốn hoàng tuyền lại có thể khiến con người vui vẻ đến thế.
Bị người khác dính chặt lấy đúng là trải nghiệm mới mẻ thật, Thị Thần vẫn chỉ cười cười mặc cho La Ngọc An ôm mình, ngài nói tiếp: “Bởi vậy, về sau em sẽ là phu nhân của ta.”
Thị Thần có thể tự chọn vợ cho mình, một vị Thị Thần từ khi sinh ra đến lúc diệt vong cũng chỉ có một phu nhân mà thôi. Theo như tập tục từ xa xưa thì, nếu có người tặng món quà mà Thị Thần ưng ý và ngỏ lời muốn phụng dưỡng Thị Thần một mình thì đồng nghĩa với việc họ đang đưa ra khế ước hôn nhân, nếu Thị Thần ưng thuận sẽ biến người đó thành “Quỷ”, ban cho người ấy quyền được tồn tại như mình, rồi từ đó cả hai sẽ cùng chung sống chết.
Phu nhân của mỗi vị Thị Thần, dù là nam hay là nữ, đều là sứ giả giữa nhân gian của riêng ngài.
Đương nhiên, yêu cầu quan trọng nhất để có thể phụng dưỡng và kết hôn với Thị Thần là người được chọn phải có tình cảm sâu nặng và ý nguyện mãnh liệt với ngài, như thế mới có thể phá vỡ giới hạn giữa sinh và tử, rời khỏi chốn khởi nguyên và nơi quy về âm phủ, truy tìm tới chỗ của Thị Thần, từ đó hoàn thành cuộc hôn lễ thần thánh này.
“Phu nhân ư?” La Ngọc An hơi ngạc nhiên, mình đúng là dám ảo tưởng thật đấy, thế mà lại hoang tưởng mấy chuyện kiểu sẽ được gả cho Thị Thần tại chốn hoàng tuyền này, việc này có được coi là khinh nhờn thần linh không nhỉ? Chắc là có đấy, nhưng…
“Thật là tốt quá.” Cô thì thào, lại dụi mặt vào ngực Thị Thần, thoải mái cọ cọ.
Dù rằng không nên nghĩ thế, nhưng mà thực sự là vui quá đi thôi.
Thị Thần nhìn phu nhân dụi mặt vào ngực mình bèn cười khẽ, thầm cảm thấy có vẻ cô hơi niềm nở quá, nhiệt tình hơn lúc trước rất nhiều. Chẳng lẽ đây