Thế lực của thị tộc Tần chủ yếu phân bố ở Du Châu, trong một châu ấy có tới mười mấy khu, là một vùng rộng lớn, mỗi khu đều bắt đầu bằng chữ Du. La Ngọc An lớn lên ở khu Du Lâm, có rất nhiều khu trong vùng Du Châu mà cô chưa từng đặt chân tới, ví dụ như khu Du Hạm này chẳng hạn.
Khu Du Hạm cách tòa nhà cổ gần hơn khu Du Bắc nhiều, từ một bên rừng già khác của nhà cổ là phạm vi thuộc khu Du Hạm. Du Hạm không phải khu vực phồn hoa nhất Du Châu, nhưng nó lại có lịch sử rất đặc biệt, và cũng vì đây là nơi còn sót lại nhiều tòa kiến trúc cổ khổng lồ được bảo tồn tốt nhất.
Lúc Ngọc Tĩnh, em gái La Ngọc An còn sống từng bảo rằng sau này cô bé muốn sang khu Du Hạm một lần để đi thăm quan, La Ngọc An đã đồng ý với cô bé, định chờ Ngọc Tĩnh thi đại học xong sẽ xin nghỉ để dẫn cô bé đi du lịch, rốt cuộc chờ đến tận khi em gái cô qua đời, hai người cũng chưa thể đặt chân đến đây.
Một năm trôi qua, chẳng ngờ cô lại tới đây một mình.
Xe xuyên qua quảng trường hiện đại và nhộn nhịp của khu Du Hạm, đi vào khu kiến trúc cổ, không còn thấy những tòa cao ốc và ánh đèn đô thị lấp lánh nữa, bên ngoài dần dần yên ắng lại. Có một quãng thời gian tòa thành trì chính của thị tộc Tần được xây ở khu Du Hạm, cũng chính là chỗ cô xuống xe, nhưng giờ nơi này đã đổi thay, khi tộc nhân của thị tộc xây một tòa biệt thự trầm lặng giữa chốn này. Tường ngói xanh thật dài, rừng trúc, những cây tùng cổ và suối chảy đều bị bao quát hết trong một khoảng sân.
“Trước kia nơi đây là một trong những biệt thự cổ của thị tộc bị khóa kín, nhưng mỗi năm đều có người tới tu sửa gìn giữ cẩn thận, nay nó đã được đứng tên ngài ạ.” Một vị thị nữ che ô cho cô, vừa đi vừa giới thiệu.
Hai vị thị nữ, một người ở lại nhà cổ, một người khác ra ngoài cùng với cô, trừ thị nữ còn có mấy người khác nữa, họ đều im lặng đi theo chân La Ngọc An và vị thị nữ đó.
La Ngọc An ngồi trên xe, đi vào khoảng sân rộng cổ kính nhưng chẳng thấy hư hại chút nào trong sự bao bọc của đám người đó thì chợt cảm thấy, hình như cô vừa đột nhập vào một kịch bản hào môn nào đó thì phải.
Sau đó, khi nhìn thấy vô số người thuộc thị tộc Tần đang chờ mình thì cảm giác ấy của cô càng thêm mãnh liệt. Lý ra mà nói cô không cần phải căng thẳng đến vậy, dù sao cô cũng không phải thiếu phu nhân được gả vào hào môn, vì thực ra thì cô đã lên chức bà nội luôn rồi, nhưng cô mới hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy những người đã phải năm mươi tuổi – đã đáng tuổi làm cha cô, thậm chí là mấy ông cụ đã gần trăm tuổi dập đầu quỳ lạy với mình La Ngọc An vẫn chưa thể chấp nhận nổi, trước kia cô là một người rất biết kính già yêu trẻ, nay cảm giác ngồi ghế mà mông như bị kim chích.
Cô nhìn thị nữ duy nhất mình quen biết, “Không cần phải quỳ tôi đâu, đều là những người lớn tuổi thế rồi.”
Thị nữ là bà cụ tốt tính hơn, bà ấy nói không chút dao động: “Thị tộc Tần chúng ta đó giờ luôn tuân thủ quy củ nhất, nếu ngài đã là phu nhân của Thị Thần, là sứ giả ở nhân gian của ngài thì chúng tôi nhất định phải tôn trọng ngài, đây không chỉ là vì ngài, mà còn là vì giữ thể diện cho Thị Thần nữa.”
Ở đây nhiều người thế nhưng chỉ có mình cô chú ý đến việc này, những người còn lại đều tỏ vẻ đương nhiên.
Được rồi, đều là mấy ông cụ bà cụ ngang bướng cả, tranh luận chuyện này đâu có nghĩa lý gì, dù sao cũng chỉ gặp được một lần này mà thôi. Chuyện cô bị người khác làm khó dễ không hề tồn tại, mà không chỉ thế, La Ngọc An còn nhạy bén cảm nhận được, cùng lúc đó một nhóm người có vẻ tương đối sợ cô.
Vì sao nhỉ? Do Thị Thần ư? Nhất thời La Ngọc An còn chưa phản ứng kịp, chờ đến khi mọi người đồng loạt đứng dậy, đưa mắt nhìn cô rời khỏi phòng tiếp khách, đến khi thị nữ che ô đen cho La Ngọc An mới hiểu ra. Phải rồi, bây giờ cô khác họ, cô được coi là “Quỷ”, chẳng trách họ sợ cô, đổi thành chính cô của trước kia nếu nhìn thấy quỷ sống sờ sờ ra đấy chắc cũng thấy sợ thôi.
Biệt thự này tuy đã cũ nhưng hiển nhiên còn chưa cổ kính bằng tòa nhà cổ bên trong rừng, bên này hợp cho người hiện đại sống hơn, đủ thứ đồ điện gia dụng và hệ thống sinh hoạt tiện lợi ẩn dưới cái vỏ kiến trúc cổ xưa, cho tới ban đêm nơi đây đã bật đèn sáng trưng, không hề giống bên nhà cổ vẫn còn nhiều chỗ dùng đèn lồng.
Giường và các loại vật dụng cũng phù hợp với thói quen và sở thích của người hiện đại hơn nhiều. Sau khi mặt trời xuống núi La Ngọc An đi lòng vòng trong nhà, bây giờ cô cũng không khác người là bao, vẫn có thể ăn uống nhưng ăn cũng không cảm nhận được mùi vị gì, thần kỳ thật. Cô còn trộm nhảy nhảy trong phòng, nhận thấy quả nhiên là mình có thể nhảy rất cao, nhảy tận lên chỗ xà nhà xong lại vội nhảy xuống, miễn khiến người khác thấy rồi giật mình.
Thế nhưng dù nơi này có tiện lợi đến mấy thì La Ngọc An vẫn muốn trở về tòa nhà cổ hơn, cô hơi nhớ Thị Thần rồi. Mới chỉ không gặp ngài một ngày mà thôi, cô không ngờ mình lại dính người thế đấy.
Có thể là do La Ngọc An thấy cô độc quá, cô đã mất hết thân nhân, thậm chí thân phận loài người cũng chẳng còn, những người xung quanh dẫu có cung kính với cô thì cũng đều chỉ là những kẻ xa lạ, La Ngọc An cảm thấy cô độc khó tả. Có lẽ so với Thị Thần, cô mới là người cô đơn nhất.
Nên sáng mai hãy trở về nhà cổ mau thôi. Nhóm thị nữ không vui thì kệ cho họ không vui đi, dù sao họ cũng chẳng quản nổi cô, người duy nhất có thể quản lý được cô chỉ có Thị Thần mà thôi.
Nghĩ đến đây tâm trạng La Ngọc An khá hơn nhiều, cũng có hứng ngắm nghía căn nhà đứng tên mình. Nơi này hoa cỏ cành lá xum xuê, vườn hoa được chăm nom rất cẩn thận, La Ngọc An cực yêu một cây tường vi, cô thấy loài hoa nở như thác nước ấy bỗng nhiên lại nghĩ đến Thị Thần.
“Tôi có thể mang hoa này về trồng bên nhà cổ không? Trồng trong điện thờ của Thị Thần ấy.” Cô giở giọng bàn bạc thường dùng ra hỏi thị nữ.
Thị nữ ngạc nhiên, bà ấy chưa từng nghe đến yêu cầu kiểu đó bao giờ, có lẽ cảm thấy hành vi của cô quá tùy ý ngả ngớn nên thị nữ mới cau mày, tỏ vẻ không đồng ý: “Điện thờ là chỗ của Thị Thần, ngài ấy không dặn, chúng tôi cũng không dám tự tiện quyết định, lỡ mà khiến Thị Thần giận sẽ không tốt đâu ạ.”
Nhưng không hiểu sao La Ngọc An lại chắc mẩm Thị Thần sẽ không giận, ngài ấy thích những thứ rực rỡ sáng lạn như thế.
Thế nên, cô chẳng cần dạy mà cũng biết đường đổi giọng: “Gọi người tới đào gốc hoa này ra, mai tôi muốn trồng nó cạnh điện thờ của Thị Thần.”
Thị nữ: “… Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, La Ngọc An không thể về nhà cổ như ý muốn, vì có một vị khách đặc biệt tới đây.
Vị khách đó mặc áo sơ mi và quần âu, buộc tóc đuôi ngựa, rất trẻ trung và xinh đẹp. Cô ấy bước dưới ánh mặt trời đến chỗ La Ngọc An, sau khi đi vào bèn thản nhiên gỡ kính chống nắng ra và chào cô.
“Chào nhé, cô là phu nhân Thị Thần thị tộc Tần đấy à? Tôi vừa thấy thị nữ nhà cô che ô cho cô, chắc cô mới chuyển hóa không lâu nhỉ? Nghe Thị Thần nhà tôi nói Thị Thần thị tộc Tần lấy vợ còn không tin cơ, hóa ra là thật.”
“Tôi là phu nhân Thị Thần thị tộc Lương, tên là Tề Quý. Địa bàn thị tộc Lương chúng tôi ở Cẩm Châu ngay sát Du Châu đấy, cô đi qua Cẩm Châu bao giờ chưa? Tuy không rộng như Du Châu nhưng cảnh sắc cũng không tệ lắm, những năm gần đây bên đấy phát triển mạnh, đã thành top những thành thị hiện đại nhất, rất phù hợp để sống đấy, lần sau có cơ hội cô có thể sang chỗ chúng tôi chơi, ừm, chờ tới khi cô ổn định lại, không cần che dù đen nữa tôi sẽ mời cô sau nhé. Đúng rồi, quan hệ giữa thị tộc Lương và Tần không tệ lắm đâu, trong quá khứ hai bên thường là thông gia với