Tần Minh Vũ đang nghịch điện thoại, thấy ông nội vô-cùng-bảo-thủ nhà mình nghiêm mặt bước lại gần thì lập tức giấu điện thoại sau lưng, giả đò rỗi việc ngồi thả hồn trên ghế sô pha.
Ông nội cậu ta là mẫu người già cố chấp điển hình, thường hay phàn nàn kiểu nghịch điện thoại hại mắt, hại sức khỏe, thanh niên trẻ con nghịch điện thoại nhiều nên bị mê mẩn chẳng còn ý chí niềm tin gì sất, không biết chú ý rèn luyện cơ thể, mê internet chẳng biết quan tâm đến ai nữa cả… Mỗi lần ông thấy cậu dùng điện thoại là lại thuyết giáo rõ lâu, Tần Minh Vũ cứ nhớ đến mấy chuyện cũ là lại thấy nhức hết cả đầu.
“Ông nội ạ? Hôm nay sao ông lại rảnh mà tới đây thế ông?” Tần Minh Vũ vờ hỏi với vẻ ngạc nhiên – tất nhiên cậu có giả vờ tí xíu, nhưng vẫn có ngạc nhiên thật. Bình thường ông nội cậu ở một mình tại biệt thự có vườn hoa tại vùng ngoại ô chứ chẳng thèm ở cùng nhóm trẻ ranh các cậu đâu, không có việc gì cũng hiếm khi sang bên này.
“Tới thăm mấy đứa một lát ấy mà.” Ông cụ nghiêm nghị nói. Gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm khắc, đã quen làm Phán Quan Trưởng mấy chục năm nên khi ngồi bên cháu trai dáng ông trông còn thẳng thắn nghiêm chỉnh hơn nó nhiều.
Tần Minh Vũ vô thức ngồi thẳng lưng lên cho giống ông nội cho khỏi bị mắng, chợt thấy màn hình chiếc smartphone đời mới đập vào mắt. Ông nội cực ghét những món đồ điện tử tiến bộ lại cầm cái smartphone cậu thòm thèm đã lâu, cứ thế nhìn cậu không nói lời nào, Tần Minh Vũ chợt thấy hưng phấn, cậu đoán đây là quà ông nội tặng mình!? Vãi chưởng thật! Đây là ông nội đấy!
“Mi dạy ông cách dùng thứ này đi.” Ông nội nói.
Tần Minh Vũ: “Cháu cảm ơn ôn… À vâng!?”
Giờ thì cậu hiểu tại sao ông nội lại đột ngột tới đây rồi, không ngờ ông lại nhờ cậu dạy ông dùng điện thoại! Mặt trời mọc lên từ phía Tây hay gì thế nhỉ, hay ông nội trúng tà? Tuy thấy lạ là thế nhưng ngoài mặt Tần Minh Vũ vẫn cười hùa theo, đứa cháu trai nhỏ bé tội nghiệp chỉ còn cách mở khóa điện thoại, dạy ông nội sử dụng điện thoại từng bước một mà thôi.
Thấy ông nội không còn tỏ vẻ căm ghét như xưa nữa mà học rất chăm chú, cậu cũng khó nén nỗi tò mò trong lòng, “Ông ơi, sao tự nhiên ông lại muốn học dùng điện thoại thế, bình thường chẳng phải ông ghét nó lắm ạ?”
Ông cụ lấy lại điện thoại, sử dụng khá vụng về, ông kết bạn với mấy người bạn chí cốt, còn giờ thì đang nhìn chằm chằm avatar hình sơn trà đỏ của một người nọ, Tần Minh Vũ liếc thấy người đó đặt tên là “Thị Thần” thì cười phá lên.
“Gì cơ, ai to gan mà dám dùng tên này thế? Không sợ cụ Thị Thần trừng phạt mình với một hình phạt thật “chính nghĩa” từ trên trời rơi xuống à!” Cậu ta cười cười, thấy ông nội nhìn mình với ánh mắt kì thị thì đột nhiên hiểu ra, nhảy bắn khỏi ghế sô pha, “Này… Này không phải số điện thoại của Thị Thần đấy chứ ạ?!”
Đây mới là chuyện kinh dị này! Thị Thần còn dùng điện thoại được cơ á!
“Gào với chả thét cái gì, lớn đầu rồi mà không chín chắn lên tí nào cả!” Ông cụ hoàn toàn quên béng chuyện lúc biết tin này ông đã lỡ tay làm vỡ mất hai ấm trà thượng hạng, thế là ông bắt đầu quở Tần Minh Vũ: “Hồi tháng Giêng để mày chuẩn bị đồ cúng mày lại làm ăn trái khoáy, chuẩn bị cả đống đồ ăn vặt, nếu không phải cha mẹ mày ngăn ông lại, Thị Thần cũng không trách tội, thì ông đã tát mày lâu rồi! Hồi bé Thị Thần chúc phúc cho mày, mày cũng có đến nỗi nào đâu, sau đó thì sao, lớn đầu rồi còn không cống hiến gì được cho thị tộc, suốt ngày hết ăn rồi ngủ rồi nghịch điện thoại, phụ lòng mong đợi của Thị Thần! Cháu trai như mày ông thà không có còn hơn!”
“Ông à… Cháu còn chưa tốt nghiệp đâu, cống hiến gì chứ, chờ cháu tốt nghiệp đã rồi tính.” Miệng Tần Minh Vũ nói vậy còn mắt cứ liếc số điện thoại của Thị Thần mãi, bỗng nhiên cậu ta cả gan nghĩ, Thị Thần tài vậy, che chở cho biết bao người trong thị tộc Tần, không biết cậu cầu ngài phù hộ cậu gacha có thiêng không nhỉ.
Từng gacha đốt cả năm trăm bùa nhưng không một thẻ SSR, Tần Minh Vũ thấy mình quả thật cần ít sức mạnh từ tổ tiên. Nhân dịp ông nội nghỉ trưa, cậu trộm mở smartphone ra, chọn số điện thoại của Thị Thần, vái điện thoại hai vái, đúng lúc trong nhà còn hương nhang nên cậu ta thắp luôn ba nén hương.
“Cầu Thị Thần phù hộ cho con quay bùa 10 lần được 10 thẻ SSR!” Sau khi vái xong, cậu lại thấy thế này hình như hơi vô lễ, xin xỏ Thị Thần mà không gửi ngài tí đồ cúng có vẻ thiếu thành ý quá, trong lúc đầu óc không tỉnh táo, cậu ta đã cầm điện thoại lên, gửi cho Thị Thần bao lì xì hai trăm nguyên mất rồi.
Thẻ R màu trắng lạnh lùng khiến mắt cậu đau nhói, khi cái thẻ R thứ năm xuất hiện thì cũng là lúc Tần Minh Vũ đã tuyệt vọng hẳn, hoàn toàn tin rằng huyền học không thể thay đổi vận mệnh được. Nhưng mà, một giây sau, ánh sáng màu vàng tỏa ra ánh sáng thật lấp lánh, một thẻ, hai thẻ, ba thẻ,… Năm thẻ! Năm thẻ cuối cùng đều là thẻ SSR hết! Game này nổi tiếng rate thẻ vàng rất thấp, có bao giờ rate up lại cao đến đáng sợ thế này đâu! Đây là thời khắc đỉnh cao nhất của cậu đấy!
“Vãi chưởng! Thị Thần xịn quá!” Tiếng gào thét hưng phấn vang lên từ phòng khách, Tần Minh Vũ đang sung sướng chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cậu cúi xuống đã thấy lì xì hai trăm nguyên của mình đã được nhận.
Hoàn hồn sau sự sung sướng tột độ, cậu ngơ ra một lúc, cuối cùng cũng nhận ra, “A… Hóa ra có người dùng số điện thoại có tên Thị Thần thật sao?”
La Ngọc An sắp xếp những số điện thoại mới trong điện thoại thật cẩn thận, đó đều là những vị tai to mặt lớn của thị tộc Tần, cô phân họ ra thành từng nhóm, còn thêm cả ghi chú, cùng lúc đó còn chuyện trò đôi câu với Thị Thần. Lúc đột ngột nhận được lì xì cô thấy ngạc nhiên lắm, “Nhị ca, có người gửi lì xì cho ngài này, ngài xem.”
Đã chứng kiến nhóm người lớn tuổi đó kính trọng Thị Thần thế nào, từ khi thêm những số này thì cũng vẫn cứ là trạng thái bất động không dám quấy rầy Thị Thần, thì người đầu tiên gửi lì xì đáng chú ý thật, đúng là dũng cảm quyết đoán quá mà.
Thị Thần chợt ừ một tiếng, ngài nói: “Trẻ con nghịch ngợm ấy mà.”
Trẻ con nghịch ngợm á? La Ngọc An nhìn avatar người gửi lì xì, một ông lão trông rất nghiêm túc và đứng đắn, là tấm ảnh nửa người nghiêm túc. Này á? Trẻ con? Được thôi, trong mắt Thị Thần thì đúng là trẻ con thật.
Thị Thần lạnh lùng nói một từ: “Gacha.”
La Ngọc An ngơ ngác hỏi: “Gacha? Gacha gì cơ ạ?”
Thị Thần “mặt lạnh” hỏi cô: “Em muốn chơi gacha không?”
La Ngọc An: “Em không muốn, sao tự nhiên ngài lại hỏi thế?”
Thị Thần: “Đứa trẻ đấy chơi gacha xong, rất vui.”
Chẳng đầu chẳng đuôi, La Ngọc An không hiểu ý ngài lắm, nhưng cô vẫn cứ làm theo ý mình, La Ngọc An giữ chặt tay áo trắng của Thị Thần, nói: “Ở bên nhị ca là em thấy vui nhất rồi.”
Hai vị thị nữ vừa bước vào điện thờ nghe thấy cô nói thế, nhất thời cũng hơi phân vân không biết liệu có nên vào quấy rầy không. Đang ban ngày ban mặt, chẳng lẽ phu nhân không thể chú ý được chút à, mấy lời sến sẩm kiểu này cứ thích là nói! Thanh niên dạo này chẳng đứng đắn gì cả!
Hai vị thị nữ nhìn smartphone trước mặt phu nhân, cảm thấy có lẽ mình nên về hưu thật rồi. Và quả thực, hôm nay hai người đến đây là để xin được về hưu.
Với thị tộc Tần mà nói, thị nữ là công việc kéo dài cả một đời, họ không thể kết hôn, phải ở đây thật lâu để phụng dưỡng Thị Thần, thay vào đó, người nhà của họ sẽ được đền bù, mà chính họ cũng sẽ có địa vị đặc biệt trong thị tộc, được người người kính trọng, cái ăn cái mặc