Một chấm đỏ từa tựa ánh nến chập chờn rạng dần, ánh sáng xuyên qua rèm cửa, hiện lên sắc đỏ dị dạng. Con mắt hé ra từ phía khe cửa của La Ngọc An cũng lấp lóa sắc đỏ, rồi dần dần, cả đồng tử đang co lại của cô cũng chìm dưới ánh đỏ ấy.
Tiếng bước chân của gã đàn ông ngoài kia đột ngột dừng lại, ấy cũng là lúc gã bước tới trước cửa phòng La Ngọc An, hiện hai người chỉ đứng cách nhau một cánh cửa, cô thậm chí còn nghe rõ mồn một tiếng gã đàn ông nuốt nước miếng.
Sợ hãi, nỗi sợ vô hình chẳng khác nào sợi tơ đang dần căng ra trong không khí.
“Cái quỷ gì đây.” Âm thanh run rẩy vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
Đột nhiên, ngọn đèn đỏ ánh xuyên qua bức mành lúc ban đầu tách thành nhiều ngọn đèn khác nữa, những ngọn đèn đó dần dần lóa lên, đỏ rực khắp cả điện thờ. Bốn phía điện thờ chỉ được che bằng mấy tầng rèm, lúc này, nhờ ánh đỏ mà những tử tù ngồi ở bốn góc phòng có thể nhìn thấy một cái bóng đang loạng choạng xuất hiện từ phía trong điện thờ.
Thứ đó từ từ bước khỏi bóng tối, tiến tới phía dưới sắc đỏ, cơ thể nhỏ gầy giật giật, tư thế di chuyển kì dị, trên thân nó là một bộ trang phục dài lê thê.
Cửa bỗng nhiên phát ra tiếng vang rất nhỏ, La Ngọc An không nhìn thấy gì nữa, vì gã đàn ông ngoài cửa đã bất giác lùi lại chắn mất tầm nhìn của cô.
La Ngọc An lùi về sau một bước, cô ngẩng đầu, phát hiện ánh đỏ bên ngoài ngày một thẫm, thậm chí cô còn thấy rõ bóng gã đàn ông in trên cánh cửa.
“Có người à? Đứa nào giả thần giả quỷ ở đây đấy… Gừ…Gừ…” Tiếng mắng của gã chợt ngắt quãng, những tiếng kì dị phát ra từ cổ họng gã khiến người nghe không khỏi run rẩy, chẳng thể không suy nghĩ vẩn vơ. La Ngọc An đăm đăm nhìn vệt nước trên cánh cửa, cơ hồ có thể nhận ra vệt nước này từ đâu mà ra.
Ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng thét chói tai từ nữ tử tù còn lại. Tiếng thét sợ hãi trộn với những tiếng kì dị gã đàn ông rên rỉ trước khi chết loáng thoáng đâm vào tai cô. La Ngọc An không thể nhìn rõ gã đàn ông vừa rồi bị đánh úp thế nào, nhưng hai người bên trái bên phải cô chắc chắn thấy rõ.
Trước khi tới đây La Ngọc An bị giam trong nhà tù khu Du Lâm nửa tháng, xung quanh cô hầu như đều là tử tù nên phần đông vô cảm hơn người bình thường rất nhiều. Nữ tử tù phòng bên nghe nói từng phạm tội cướp của giết người với chồng trong mười năm liên tiếp, về sau do không hài lòng với cách phân chia tài sản mà ả lại tự tay giết chồng. Mà giờ đây tiếng thét của ả lại ngập tràn nỗi sợ hãi đến thế.
La Ngọc An cứng người nhìn bóng gã đàn ông ngoài cửa dần biến mất, lại nhìn về phía khe cửa sáng ngời, cô chầm chậm dịch tới gần đó.
Đầu tiên, cô thấy một cái chân trơ trọi nằm ngoài cửa, ngay sát rìa hành lang.
Trong phút chốc mọi giác quan của La Ngọc An chợt thức tỉnh, nhất là khứu giác, lúc này cô mới nhận ra mình đã nín thở từ nãy đến giờ, sau khi hít một hơi thật sâu, cả khoang mũi cô chỉ độc mùi máu tanh.
Một cái chân gãy lìa lăn lóc một chỗ không đến mức khiến cô sợ hãi tới vậy, nửa tháng trước La Ngọc An còn từng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ nhất đời cô. Nhưng máu chảy ra từ cái chân kia lại từ từ biến thành từng sợi dây đỏ nối liền với điện thờ, cảnh tượng quỷ quái hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của La Ngọc An.
Máu sao có thể biến thành tơ đỏ cho được? Thậm chí những sợi tơ máu đó không chỉ có ở đây, chúng rải rác trên nền đất khuất dưới bóng tối, kể cả những khối nhỏ cũng lúc nhúc dây đỏ, như có ai đó dẫn dắt, chúng đều dẫn thẳng tới chỗ điện thờ.
La Ngọc An thấy những sợi dây gắn vào cái bóng kỳ quái đứng giữa điện thờ, trông nó như một con rối gỗ được nối dây vậy. “Con rối” đó bị tơ máu kéo qua kéo lại, lắc lư lắc lư, cái bóng trong lớp rèm không ngừng phóng đại như thể sắp bước ra khỏi điện thờ.
Nỗi sợ vô danh ghim chặt trong lòng cô, La Ngọc An không dám nhìn tiếp nữa, nhưng cả người cô cứng ngắc không động đậy nổi. Cô chỉ có thể đè chặt cửa một cách vô ích với hy vọng nó sẽ bảo vệ cô khỏi con quái vật trong điện thờ.
Nhưng hiển nhiên cô đã tốn công vô ích rồi, khi hai tiếng thét vang lên cũng là lúc cánh cửa bị phá tan, La Ngọc An cảm giác cơ thể mình chợt nhẹ bẫng, trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì đã bay thẳng ra ngoài.
Cánh cửa trước mặt cô mở toang, những sợi dây đỏ túm lấy La Ngọc An kéo cô ra thế giới đáng sợ bên ngoài. Thế giới cô chỉ dám liếc nhìn qua khe cửa đột ngột trải rộng trước mặt, La Ngọc An thấy màu đỏ loang lổ trên nền đất rõ hơn hẳn, cánh cửa từ hai gian phòng còn lại mở toang, hai người trốn trong phòng cũng bị sợi dây đỏ lôi ra.
Người phụ nữ còn định giãy giụa, tên đàn ông điên cuồng rứt mớ dây đỏ quấn quanh người, mà La Ngọc An thì cả động đậy cũng không dám. Cô chỉ nhìn chòng chọc vào điện thờ đỏ rực, sợ hãi đến chết lặng.
Cái bóng nối liền với vô số sợi tơ máu tới gần một lớp rèm, sợi tơ nhuốm màu máu kéo tấm rèm ra, làm lộ dáng hình thực của cái bóng đó.
Cái bóng cúi đầu, khuôn mặt khuất dưới mái tóc đen dài như nước chảy, cả cơ thể nó bị bao trong lớp đồ trắng quái dị, bên trong nhìn trống rỗng như không có máu thịt. Tay áo dài lê thê màu trắng quét đất, từ trong tay áo chảy dài lớp lớp tơ đỏ.
Giống con người, rồi lại không giống con người.
Chẳng biết từ lúc nào cả khoảng sân đã biến thành một nhà giam được đan bằng những sợi tơ, lớp lớp tơ máu cắt thế giới trước mắt La Ngọc An thành từng khối một, con quái vật mặc đồ trắng bước lên những sợi tơ máu trông chẳng khác nào một con nhện trắng đứng giữa lưới nhện đỏ tươi.
Tơ máu kéo một miếng thịt đến trước mặt cái bóng, tay áo tựa như có sinh mệnh – nó cầm lấy miếng thịt đó, tiếng nhấm nuốt không rõ vang lên từ đâu, miếng thịt đột ngột biến mất.
La Ngọc An chợt hiểu ra, bốn tử tù các cô bị bắt tới đây để con quái vật này ăn thịt! Vốn dĩ họ tưởng rằng mình vẫn còn có cơ hội sống sót chứ nào ai ngờ lại bị đẩy xuống vực sâu chết chóc? Ngay khi vừa nhận ra điều này, cô lại thấy quái vật bước trên tơ máu, đi tới chỗ một tên đàn ông khác.
Tên đàn ông kia không ngừng giãy giụa, gã không lựa lời mà chỉ biết bối rối la lối. Có lẽ vì gã quá “ầm ĩ” nên quái vật mới chọn gã đầu tiên.
Tay áo dùng để nhấm nuốt máu thịt vẫn trắng tinh như mây, nó nhẹ nhàng trùm lên đầu của tên đàn ông. Ngay trong giây lát, máu đỏ túa ra biến thành vô số sợi tơ máu nối liền với tay áo của con quái vật, khiến khoảng sân càng thêm chi chít những sợi tơ.
La Ngọc An nhắm chặt mắt lại. Cô không phí sức thét lên như nữ tù nhân kia, cô chỉ vội vã nhắm chặt mắt, giống y như trước kia, lúc cô đối diện với bi kịch mà cô không thể chấp nhận nổi.
Tiếp đó, tiếng thét chói tai của người phụ nữ chợt im bặt, hương hoa ngào ngạt lẫn với mùi máu tanh ngày một nồng, nồng đến độ