Thị Thần ôm La Ngọc An bay tới trước điện thờ, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Lúc này Thị Thần trông rất giống mấy ông chồng đang đêm bị điện thoại kêu tỉnh, phải dậy làm việc, nên trông rất không vui.
La Ngọc An không nói gì, cô lùi vào bên trong bàn thờ và quan sát tình huống bên ngoài qua khe hở của chiếc rèm cửa. Hai vị Thị Thần cũng không tiến hành hội đàm thân thiện trước giờ chiến đấu nữa, càng không nói mấy lời quyết chiến hung tàn làm gì mà đều dứt khoát ra tay.
Chừng là chỉ trong nháy mắt, La Ngọc An đã trông thấy dây đỏ giăng kín khắp nơi, chúng cứ không ngừng đan xen bao trùm từng lớp từng lớp một, trong khi đó, cơ thể Lương Thị Thần lại tỏa ra ánh sáng nhạt tựa ánh mặt trời mới mọc, những ánh vàng đó tràn ra khỏi cơ thể y, tùy tiện bay nhảy trong những khe hở mà dây đỏ tạo nên.
Khi những quầng sáng ấy va vào dây đỏ, ôm trọn những sợi dây ấy, dây đỏ sẽ lập tức bốc cháy.
Dưới “filter” của La Ngọc An, ngay cả Tần Thị Thần cũng biến thành một nam tử yếu đuối cần được bảo vệ, những sợi dây đỏ mỹ lệ ấy cũng trở nên “yếu ớt”. Dường như cô đã quên lần đầu gặp, những sợi dây kỳ quái này đã cắt nát mấy người trước mặt mình thế nào, chỉ còn nhớ chúng đã ngoan ngoãn để mình thắt nơ bướm ra sao mà thôi. Thấy dây đỏ cháy, cô lo lắng bước hai bước về phía trước.
Nhưng chỉ một lát thôi ánh lửa đã tắt, vì trong dây đỏ tràn ra máu tươi sền sệt nuốt sống ngọn lửa. Máu nhỏ xuống lại biến thành một sợi dây đỏ khác, “Thiên La Địa Võng” càng bện càng chặt.
Nhưng đáng tiếc, dây dù bện chắc thế nào vẫn có chỗ hở, những luồng sáng phóng ra từ cơ thể Lương Thị Thần lại quá mảnh, tuy phần lớn trong số chúng đều bị cản lại nhưng vẫn có một ít tia sáng có thể phi ra ngoài, xuyên qua dây đỏ mà bay tới chỗ khác. Hai hạt sáng xuyên qua lớp rèm bay vào trong điện thờ, La Ngọc An thoáng nhìn, có cảm giác chúng rất giống những sợi cỏ lau bay trong gió.
Đoán được những vật này sẽ gây nguy hiểm nên cô lùi về sau nhằm tránh xa chúng ra. Nhưng lại thêm một sợi dây đỏ chui vào trong từ kẽ hở rèm cửa, chúng phi thẳng tới siết trọn lấy hai tia sáng rồi tiết ra máu tươi nuốt sạch bách. La Ngọc An thấy trên dây đỏ có vết cháy thì bất giác vươn tay ra, sợi dây đỏ ấy rất tự nhiên đón lấy tay cô, quấn quanh tay La Ngọc An một vòng rồi lại từ từ bay ra ngoài.
Ngay sau đó, điện thờ càng bị che lại chặt hơn, La Ngọc An ngửi thấy mùi khét bên ngoài bèn gọi điện cho Minh Hoàng.
Minh Hoàng mới ngủ chưa lâu, lúc nghe điện thoại cô bé hãy còn mơ màng hỏi: “Alo? Chị An ạ?”
La Ngọc An: “Minh Hoàng, các em dậy đi, gọi người mang bình cứu hỏa tới dập lửa, trong điện thờ có vị Lương Thị Thần đang phóng hỏa.”
Đây đúng là tin đáng sợ, Minh Hoàng nghe xong cũng ngớ cả người, khó lắm mới hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn vội vàng bò khỏi giường, cứ thế mặc nguyên đồ ngủ chạy ra ngoài. Chỗ ở của cô nhóc cách điện thờ rất gần, vừa ra khỏi cửa quả nhiên đã thấy trong điện thờ của Thị Thần lấm ta lấm tấm những tia sáng bay nhảy, những tia sáng ấy rơi xuống đâu là chỗ đó bị đốt cháy khét, bốc cả khói trắng.
Cô nhóc hô khẽ, lại nghe thấy chị An ở đầu dây bên kia dặn dò: “Bên trong hơi nguy hiểm, các em canh bên ngoài chứ đừng vào trong, tốt nhất là đứng xa ra, nhìn ở đâu có ánh lửa thì lấy bình cứu hỏa phun chỗ đấy nhé, đừng để cháy nhà đấy.”
Thấy giọng cô có vẻ bình tĩnh thì Minh Hoàng cũng tỉnh táo trở lại, cô bé rung chuông gọi tỉnh tất cả mọi người, ai nấy đều cầm bình chữa cháy theo lời dặn, sau đó họ cùng xông tới “trận địa”, sẵn sàng đón “địch.”
“Trong này, Lương Thị Thần đang đối đầu với Thị Thần nhà mình ư?” Minh Hồi vác bình chữa cháy lên, vẫn còn chưa dám tin nổi.
“Tất nhiên rồi, chị An đã nói thì không thể là giả được.” Minh Hoàng đáp.
“Nhưng lửa này là do Lương Thị Thần tạo ra… Mình đối phó bằng bình cứu hỏa có phải là hơi kỳ không?”
Thật ra lúc đầu Minh Hoàng cũng thấy hơi kỳ, nhưng cô đã nhanh chóng bị La Ngọc An thuyết phục. Xảy ra hỏa hoạn đương nhiên phải dùng bình cứu hỏa rồi, nhà cổ còn ở trong rừng nữa, bất cẩn là cháy rừng như chơi! Đây là chuyện rất nghiêm trọng đấy.
Bình cứu hỏa đúng là hiệu quả thật, những điểm sáng kia phi từ sân điện thờ ra ngoài đốt đủ thứ, chỉ cần thấy có ánh sáng thì lập tức người thị tộc Tần sẽ dùng bình cứu hỏa dập lửa, điều đáng tiếc duy nhất là, có vài tia sáng nhảy lên trên các công trình kiến trúc, tạo thành vết cháy đen nho nhỏ.
Minh Hoàng thấy mà đau lòng, “Haiz, lại phải tìm người tới tu sửa nhà cổ rồi.”
Dòng suy nghĩ của Minh Hồi cũng lệch ray hẳn vì câu này của Minh Hoàng, “Tiện thể bọn mình mắc điện cả trong này luôn.”
“Ngươi đến đây để đốt nhà ta đấy à.” Tần Thị Thần bay lơ lửng trên mạng dây tơ đỏ, bên dưới hai vạt áo và áo bào chi chít dây đỏ, Lương Thị Thần đứng cách đó không xa, cơ thể giống “người” lúc trước của y không ngừng trào ra từng tia sáng, y lại từ từ biến thành hình hài tượng đá sắp nứt sáng nay, đồng thời sắp bị những sợi dây đỏ quấn đầy người.
Y nói: “Ta đã sắp bị cắn nuốt đến nơi rồi, mọi thiệt hại xảy ra khi sức mạnh tiêu tán đương nhiên ngươi phải chịu chứ.”
Đây mới là nguyên nhân y chủ động đến đây, cũng không thể để đến cuối đời rồi còn đốt nhà mình được. Trong những thời khắc cuối cùng, hai người vẫn bình thản nói chuyện với nhau, trong lời lẽ không hề vương mùi thuốc súng.
“Haiz —— “
“Tần thị, tiêu tan là vận mệnh của Thị Thần, rồi ngươi cũng sẽ giống chúng ta thôi —— “
Lương Thị Thần thở dài, cả cơ thể y hoàn toàn đông cứng lại. Dây đỏ quấn trên tượng đá cứ lồng vào nhau mãi, cuối cùng xoắn nát pho tượng thần đã hóa đá.
Trong giây phút bị xoắn nát, ánh sáng bàng bạc chợt phun ra ngoài từ tượng thần đã tan nát, chiếu sáng toàn bộ khoảng sân, ngay cả đêm tối dường như cũng bị ánh sáng ấy xua tan, ánh hào quang rực rỡ như mặt trời mọc sớm, mọi vật trong cự li gần bị ánh sáng ấy chiếu vào ngay lập tức bốc cháy.
Mọi người chờ bên ngoài khoảng sân đều thấy được ánh sáng ấy, mắt ai nấy cũng đau nhói vì tia sáng mạnh, họ vội vàng che đôi mắt bỏng đến chảy nước mắt, không dám nhìn tiếp.
Lũ lượt những dây đỏ bốc cháy, Thị Thần ở trung tâm của mạng dây đỏ ấy bị sức nóng của ánh lửa tấn công, y hệt như bươm bướm trong ngọn lửa, nhưng ngài không bị bỏng vì cơn đại hỏa hoạn này, trái lại, ngài còn phất tay áo tuôn ra nhiều dây đỏ đến tràn đầy cả trời đất, hoàn toàn bao vây quầng sáng mãnh liệt, với định cắn nuốt toàn bộ sức mạnh mới bùng nổ đó.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh,