Dây đỏ!
Sợi dây đỏ ấy hãy còn nhỏ máu, ba người còn lại sợ đến run cả chân, họ vừa thét lên vừa lùi về phía sau, nhưng La Ngọc An lại vội chạy về phía trước định chạm tới dây đỏ. Đáng tiếc tay cô lại xuyên qua nó, cô không thể chạm tới sợi dây đỏ ấy được.
Dẫu đã đoán được từ trước nhưng La Ngọc An vẫn không cam tâm, cô quay lại nhìn về phía điện thờ trống rỗng. Nếu vẫn còn dây đỏ, vậy có nghĩa là nhị ca hẳn vẫn ở đây! Cô còn tưởng nhà cổ đã thế này rồi, có lẽ thị tộc Tần đã sa sút, nhị ca cũng đã tiêu tan.
“Chuyện gì vậy? Đại Uy?!”
“Có người chết, có người chết, Đại Uy chết rồi!”
Trong tiếng thét hoảng sợ chói tai không mạch lạc, một bóng hình xuất hiện trong bàn thờ ảm đạm, cái bóng đung đưa, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất, thấp thoáng thấp thoáng rồi lại biến mất. Lần này không chỉ ba người kia mà ngay cả La Ngọc An đều nhìn thấy, chưa kể đến chuyện La Ngọc An còn nhìn rõ hơn cả họ nữa.
Ấy là dáng vẻ đáng sợ cô chưa từng thấy bao giờ, bên trong bộ đồ trắng lúc nhúc những hắc khí và dây rợ, ngay cả tóc ngài cũng biến thành thứ gì đó như rắn cứ ngọ nguậy liên hồi, sợi gì đó màu đen chảy ra từ trong bộ đồ trắng, trườn mình lung tung trên mặt đất. Nếu không phải còn được bộ đồ trắng kia bao bọc, thì vật thể vô cùng bất ổn định này gần như không hợp nổi thành hình người.
Ngài chầm chậm quay “đầu” lại trong tiếng thét chói tai, trên “gương mặt” đen ngòm không thấy nổi ngũ quan thỉnh thoảng mới nhô lên sợi gì đó đen đen, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm không biết tới từ đâu, gợi cảm giác kinh dị đến nổi da gà.
Dường như chú ý tới tiếng thét của ba người ngoài sân, ngài bước khỏi điện thờ, tiến ra ngoài. Trong lúc này, cái không khí tối tăm u ám trong bàn thờ dường như cũng gắn chặt bên ngài mà di chuyển từ trong ra bên ngoài.
Ngài đứng đâu, màu đen kịt như đêm đen cũng theo tới đó, chẳng mấy chốc, khoảng trời quanh sân đều đã xám xịt như bầu trời sắp nổi cơn giông.
“Lạch cạch.”
Từng nhóm từng nhóm dây đen mấp máy rơi khỏi người ngài, chúng như có linh hồn mà trườn tới chỗ ba người kia.
“Không được… Quái vật! Đừng tới đây!” Cô gái tóc ngắn như phát điên, quá sợ hãi trước khung cảnh ấy, cô ta quên mất việc tên con trai chẳng hiểu sao bước qua cửa lại mất đầu, cứ thế phóng ra cửa mà không nghĩ ngợi gì, vì thế mà một giây sau, cô ta đã bị cắt thành từng khối, máu me phun tung tóe khắp nơi.
Chẳng biết tự lúc nào, trên cửa lại mắc thêm tận mấy sợi dây mảnh.
Còn đôi nam nữ nọ đã không thể thét lên nổi nữa, họ hoảng sợ và tuyệt vọng tột độ, trơ mắt nhìn “vật có hình người” càng ngày càng tiến sát lại gần, không biết có thể trốn ở đâu được nữa.
Thị Thần nhấc “tay” —— là một đống dây nhúc nhích trong đám hắc khí – lên, đặt trên đầu cậu trai tên Lưu Nguyên Đông.
“Là đám trẻ tộc Tần ta trở về đấy ư.” Giọng nói kỳ dị chui ra từ những sợi dây.
“Không phải mất rồi.” Ngài lẩm bẩm, giọng nói không chút trập trùng vang vọng, cậu con trai bị những sợi dây đen và đám hắc khí chạm phải run lên bần bật, đột nhiên cậu ta phát ra tiếng thở dốc như sắp chết, máu tươi rào rạt chảy xuống từ trên đầu, cậu ta không còn động đậy được nữa. Cả cơ thể bị cắt nát, cùng lúc đó, mỗi một khối thịt và giọt máu đều bị đám dây đen đói khát ấy ăn bằng hết.
Dây đen uống máu ăn thịt đỏ trở lại trong phút chốc, nhưng nhanh thôi, sắc đỏ ấy lại bị màu đen nuốt chửng. La Ngọc An thấy vậy, không hiểu sao lại nghĩ đến một cụm từ —— ô nhiễm.
Nhị ca bị ô nhiễm ư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Là đám trẻ tộc Tần ta trở về đấy ư.” Ăn sạch một người, Thị Thần lại hỏi Lâm Lạc – cô gái duy nhất còn sống.
Lâm Lạc sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nhưng cô bé vẫn kiên cường lên tiếng trả lời ngài, có lẽ cô bé hiểu nhầm rằng, chỉ cần đáp có là sẽ không bị giết nên run rẩy nói: “Phải, phải ạ.”
Đám dây đen co quắp trên đầu cô bé. Giọng Thị Thần không hiểu sao lại dịu dàng đến kỳ dị, ngài nói: “Không phải mất rồi.”
“Đừng giết tô —— a a —— “
Đám dây đen cuồn cuộn bỗng nhuốm sắc đỏ. Ban đầu những sợi dây đỏ mắc trên cửa cũng thế, chúng cắt đứt đầu người, nhiễm máu tươi nên mới rộ sắc đỏ trong phút giây ngắn ngủi, bây giờ, chúng đã lại biến trở về màu đen rồi.
Nhị ca đã hoàn toàn thay đổi ăn nốt hai thi thể còn lại, La Ngọc An đứng sau lưng ngài, nhìn ngài quanh quẩn đâu đây như đang tìm gì đó, cuối cùng lại từ từ quay lại bàn thờ, biến mất trong vùng tăm tối.
La Ngọc An đứng tại chỗ, nhìn bầu trời giông bão nhanh chóng luân chuyển đổi thay, tòa nhà cổ vắng lặng bị bỏ hoang này đã chết từ lâu, chỉ khi nào có một nhóm người nào đó tới đây, mới lại có thể phục sinh trong thoáng chốc.
“Ôi… Các cậu xem căn phòng này nè, khá quá đi mất, hay tối nay mình ngủ lại đây đi, nơi này có vẻ vẫn còn được giữ gìn khá tốt đấy.”
“Xung quanh toàn những kiến trúc cổ kính thôi, mình cứ để đồ ở đây rồi đi dạo loanh quanh trước đi.”
“Nơi này đẹp thật đấy, sao trước kia không ai phát hiện ra nó nhỉ?”
Hơi thở và giọng nói của con người kinh động đến quỷ thần đang say giấc. La Ngọc An thấy trên bàn thờ ảm đạm lại xuất hiện bóng dáng vặn vẹo ấy. Ngài cũng giống như lần trước, cắn nuốt tất cả những kẻ đi vào tòa nhà này. Hiển nhiên, ngài đã không còn tuân thủ nguyên tắc “chỉ cắn nuốt Ác” nữa rồi.
Có người nói sau lưng cô: “Trước lúc này, đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ.”
La Ngọc An kinh hãi quay đầu lại, cô thấy mèo đen cười quỷ quyệt phi thăng tới chỗ mình. Hoa mắt, cô lại đứng trước cổng chính nhà cổ, lúc này cổng tòa nhà cổ đã mới hơn, gần giống với hình dáng trong ấn tượng của cô, cũng không đổ nát tan hoang như cảnh khi trước.
Lúc này trước cổng nhà cổ vô cùng ầm ĩ, chen chúc cả người lẫn xe, hỗn loạn như cái chợ.
“Có lẽ giờ mọi người đã tin tôi rồi đúng không, Thị Thần của chúng ta, vốn dĩ đã bị ô nhiễm từ hai trăm năm trước khi tự cắn nuốt tộc nhân thị tộc chúng ta rồi, nó đã sa đọa thành quái vật!” Tần Trĩ trông tầm hai lăm hai sáu tuổi đứng trước đám đông, gã hùng hồn nói, “Nó lợi dụng cái gọi là chúc phúc trẻ sơ sinh, làm ô nhiễm trẻ sơ sinh trong tộc, khiến chúng vô thức bị khống chế về mặt tư tưởng, cuồng tín mà bảo vệ nó, chúng ta không thể bị nó không chế như vậy nữa!”
“Đám tộc lão cố chấp đã chết hết rồi, những tộc nhân do nó khống chế cũng bị diệt trừ rồi, chỉ cần hôm nay chúng ta có thể hủy hoại nó hoàn toàn thì về sau sẽ không bị nó khống chế nữa, chúng ta sẽ được tự do!”
Trên gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ cuồng nhiệt và hưng phấn, chúng đều là người thị tộc Tần, nhưng La Ngọc An chẳng thấy ai quen mặt. Những người này cầm vũ khí, vọt vào nhà cổ dưới sự dẫn dắt của Tần Trĩ.
“Nơi mà trước kia chúng ta không có tư cách bước vào, nay hãy để chúng ta phá hủy nó! Như phá hủy con quái vật mục nát đấy vậy!”
Bọn chúng điên cuồng phá phách, cướp bóc, thiêu rụi mọi thứ, cảm xúc mãnh liệt giống cơn thủy triều hùng vĩ, khí thế hung hăng không ai cản nổi. Cứ vậy, chúng xông vào trong điện thờ, hai vị thị nữ đã bạc đầu liều mạng ngăn chúng lại, lớn tiếng quát đám đông, đặc biệt là Tần Trĩ, “Bọn ta bồi dưỡng mày như thế, Tần Trĩ, sao mày có thể làm ra chuyện như thế được!”
Tần Trĩ bước tới đẩy họ ra, cười lạnh: “Hai con chó săn của quái vật mà thôi, đã bị nó khống chế hoàn toàn mất rồi.”
Có người trói hai vị thị nữ ở một bên, còn Tần Trĩ dẫn người đi vào trong bàn thờ, thấy Thị Thần đã kết thành kén. Gã nhìn cái kén đó, không lộ vẻ chần chờ hay sợ hãi như những người khác, mà là vẻ căm hận khôn cùng, gã giương lê, thọc vào trong đó không chút do dự.
“Tất cả xông lên, hôm nay chúng ta cùng xé thứ này ra! Nó vừa cắn nuốt Lương Thị Thần, giờ là lúc nó yếu nhất, không thể phản kháng chúng ta được đâu!”
Mấy tên suýt soát bằng tuổi gã đồng tình trước tiên, chúng xông lên cắt cái kén đỏ ra. Cuối cùng, chúng mổ ra một bức tượng thần bằng gốm bên trong cái kén. Trên ngực tượng gốm có một vết nứt đang không ngừng trào ra hắc khí.
Tần Trĩ giơ lê lên, gã cắm vào khe hở đó, “Hôm nay chúng ta phải đập nát thứ này!”
“Đập nát nó! Đập nát nó!”
Hai vị thị nữ già nua kêu gào thê thảm, lại không thể ngăn lại đám người