Chàng trai trẻ, tuổi cậu còn nhỏ, không nên suy nghĩ quá nhiều.
Trong một khoảnh khắc, những lời nói của nhà sư bỗng hiện lên trong tâm trí của Tạ Tân Chiêu.
Anh cùng vị đại sư kia quả thật gặp nhau vào buổi sáng, nhưng không phải ở chỗ mua điểm tâm.
Hôm nay khi trời còn chưa sáng thì anh đã rời giường, rồi một mình đi lên núi.
Lúc anh đến nơi thời gian vẫn còn rất sớm, núi Trì Hàn vào lúc rạng sáng là một khung cảnh yên bình và tĩnh lặng, được bao quanh bởi những đám mây và sương mù, đường lên núi là những bậc thang đá mỏng.
Trên núi vẫn chưa có một vị khách du lịch nào, chỉ có vài ông bà cụ đang tập thể dục buổi sáng.
Khi anh đến chùa Lâm Huệ thì thấy cửa chùa còn đang đóng chặt
Chỉ có một vị sư đang ngồi trên băng ghế đá trước sân.
Ngài mặc một bộ trường bào màu vàng, cổ đeo một chuỗi tràng hạt, khuôn mặt hiền lành từ bi.
Nhìn thấy anh, nhà sư chủ động đứng dậy tiếp đón.
"Chàng trai, đến bái Phật sớm vậy?"
Tạ Tân Chiêu thấy cửa chùa chưa mở nên không định ở lại lâu.
Qua loa gật đầu liền cáo từ để xuống núi mua bữa sáng.
"Khoan đã."
Nhà sư ngăn anh lại, cẩn thận đánh giá một phen.
Sau đó liền nói anh suy nghĩ quá nhiều, sợ rằng anh sẽ làm hại người khác và chính mình.
Biểu hiện của Tạ Tân Chiêu thay đổi ngay lập tức.
"Anh bạn này, tôi và cậu coi như cũng có duyên, có lẽ là tôi sẽ khai sáng được cho cậu một chút."
Tạ Tân Chiêu im lặng.
Nhà sư dường như không có gì để làm, lại đề nghị với anh: "Chùa chúng tôi mỗi năm đều có mở một khoá tu tập.
Nếu cậu có thời gian thì hãy đăng ký trải nghiệm, nó có thể giúp cậu trừ bỏ những nỗi lo và thanh lọc tâm hồn."
Tạ Tân Chiêu từ chối: "Tôi không tin."
Nhà sư cũng không tỏ vẻ bực mình, chỉ cười bảo tuỳ duyên.
Tạ Tân Chiêu xoay người đi xuống núi, còn mơ hồ nghe thấy vị sư phía sau hãy xem nhẹ mọi chuyện.
Anh lắc đầu cười khẽ.
Sức mạnh của thần phật chẳng qua chỉ dựa vào trí tưởng tượng của con người mà thôi.
Anh không tin thần cũng chẳng tin Phật.
Chỉ tin vào chính mình.
"Tôi không muốn gì cả, cậu không cần trả lại cho tôi." Giọng nói của Thẩm Du đã kéo Tạ Tân Chiêu trở về với hiện thực.
Mái tóc dài chỉ khô một nửa của cô xoã xuống, phần đuôi tóc hơi xoăn một chút, bộ đồ ngủ bị ướt một mảng nhỏ.
Đôi mắt cô ngấn nước, làn da trắng nõn sạch sẽ, khuôn mặt có chút mơ hồ như sương mù.
Tạ Tân Chiêu nắm chặt lá bùa bình an trong tay, ánh mắt dịu dàng mang theo chút tham lam nhìn về phía Thẩm Du.
Lý trí bảo anh phải rời đi, nhưng bản thân anh thì lại luyến tiếc.
Buổi tối mùa hạ không khí có phần yên tĩnh, dưới lầu thỉnh thoảng vang lên âm thanh của nhóm người đang chơi bài.
Bọn họ dường như sắp kết thúc trò chơi, đang thảo luận xem ai là người thua nhiều nhất.
Tạ Tân Chiêu dừng một chút rồi lên tiếng, giọng nói có chút khàn: "Tôi quay về đây."
"Ừ." Thẩm Du gật đầu, "Lên đường bình an nhé."
Tạ Tân Chiêu vừa quay về phòng liền mở lòng bàn tay ra.
Anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào lá bùa bình an trong tay, yêu thích mà hôn lên nó.
*
Tạ Tân Chiêu rời đi vào sáng sớm ngày hôm sau.
Bảy người còn lại ở đến chiều rồi mới cùng nhau thuê xe về.
Khi về tới Tây Lan, Thẩm Du cùng với Lưu Nguyên Nguyên và Lộ Hàng bắt một chiếc taxi.
Tài xế đưa Thẩm Du về Bích Hải Loan trước, sau đó là Lưu Nguyên Nguyên, cuối cùng là Lộ Hàng.
Thẩm Tùng Nguyên vẫn chưa xuất viện, còn Trần Ương trong khoảng thời gian này sẽ không có ở nhà.
Có lẽ là cảm thấy áy náy với Thẩm Du, nên dù trong nhà chỉ có một mình cô nhưng Thẩm Lãng vẫn mời một dì đến nhà nấu cơm mỗi ngày.
Thẩm Du không chịu được nhàn rỗi nên đã hẹn luyện vũ đạo với giáo viên trước đó đã dạy mình.
Vị giáo viên cũ rất thích cô nên đã cho phép cô đến lớp học khiêu vũ để luyện tập với cô ấy vào những giờ không có lớp nào học.
Thẩm Du thường đến lớp vào buổi sáng, buổi trưa sẽ trở về ăn cơm và dành thời gian buổi chiều để luyện tập trước những video khiêu vũ.
Ban đêm, Tạ Tân Chiêu thường tìm cô nói chuyện phiếm, hỏi một chút về tình hình của Thẩm Du ở bên này.
Thẩm Du không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
Cô cảm thấy, Tạ Tân Chiêu sau khi trở về nhà liền có vẻ hơi khác so với trước kia.
Còn về phần khác ở chỗ nào thì cô nhất thời không thể nào nói rõ được.
Sau một khoảng thời gian, video tốt nghiệp "Give Us" của Lưu Nguyên Nguyên cũng đã hoàn thành xuất sắc.
Cô nàng đã đăng nó lên trang mạng xã hội cá nhân và tài khoản dùng để đăng tải video ngắn của mình, bất ngờ là đoạn clip lại trở nên nổi tiếng.
Hiện tại đang là thời điểm tốt nghiệp, khắp các trang mạng xã hội đều đăng tải rất nhiều bài viết hồi tưởng về thời học sinh và kỷ niệm mùa hè tốt nghiệp.
Video của Lưu Nguyên Nguyên là khung cảnh tự nhiên tươi mới, nhân vật chính dù là những diễn viên nghiệp dư nhưng lại có giá trị nhan sắc cực cao, lồng vào là những bản nhạc về thanh xuân tươi đẹp cùng với những câu từ hoa mỹ, nhờ vào vậy mà chỉ trong vài ngày, lượt xem của video cũng như số người chia sẻ tăng lên rất nhanh.
Lưu Nguyên Nguyên rất cao hứng, cô nàng đã chụp màn hình bài viết và gửi vào trong nhóm, bức ảnh cho thấy video đã đạt được số người xem lên đến cả chục triệu người.
Các bạn trong lớp reo hò chúc mừng ầm ĩ.
"Lưu đạo thật lợi hại."
"Chúc mừng sản phẩm đầu tay của Lưu đạo chúng ta, vừa đăng tải lần đầu liền thành công."
"Không hổ là sinh ra trong gia đình làm nghệ thuật."
....
Lưu Nguyên Nguyên phát bao lì xì cảm ơn mọi người.
Hứa Hãn Tiêu: "Chúc mừng Lưu đạo của chúng ta sắp loại bỏ Lý An và đá bay Nghệ Mưu, tam kim cầm đến mức mỏi tay, không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn vươn ra tận thế giới.
Thật tuyệt khi có cậu ở Nhất Trung, Oscar need cậu~."
Phía dưới đoạn chat của hắn là những tin nhắn liên tiếp có cùng một thông điệp.
Lưu Nguyên Nguyên: "......"
Lưu Nguyên Nguyên: "Tôi muốn hỏi các cậu có ai quay lại cảnh hậu trường của "Give Us" không? Để tôi edit lại cho hoàn chỉnh một chút."
Hứa Hãn Tiêu lập tức báo cáo: "Tôi biết! Có người lén lút chụp mỹ nhân Thẩm Du, cậu lấy không?"
Lưu Nguyên Nguyên: "Lấy, gửi cho tôi!"
Lưu Nguyên Nguyên: "Các chị em có ảnh chụp lén Tạ đẹp trai cũng đừng ngại, hãy gửi tất cả cho tôi."
"Ha ha ha ha"
"Gửi vào nhóm để chị em chúng ta cùng nhau bồi bổ cho mắt."
"Đúng vậy! Gửi đi gửi đi."
....
Đợi đến khi Thẩm Du dùng xong bữa trưa và truy cập vào nhóm, bên trong đã thảo luận rất sôi nổi.
Một vài bạn học đã đem ảnh chụp và video gửi vào album nhóm.
Ảnh và video cá nhân hay tập thể cũng đều có đủ.
Một phần trong đó được tải lên bởi Tạ Tân Chiêu.
Hầu hết là các video về phong cảnh khuôn viên trường và cũng có một vài tấm ảnh nhóm.
Đang lướt xem, điện thoại của Thẩm Du bỗng vang lên âm báo, là Tạ Tân Chiêu đã gửi cho cô một tệp nén.
Thẩm Du cũng không xem xét kỹ lưỡng, trực tiếp mở ra.
Khác với những cái anh tải lên trong album nhóm, thư mục này chỉ chứa ảnh và video của riêng cô.
Thẩm Du cũng không biết anh đã chụp những bức ảnh này vào lúc nào.
Lúc này, cô mới chú ý rằng tên của tệp được Tạ Tân Chiêu đặt là "Miss".
Thẩm Du có chút sửng sốt.
Tên tập tin này có nghĩa là gì? Cô Thẩm ư?
Có lẽ là anh đã quên viết thêm họ của vô vào, Thẩm Du cũng không qua để tâm đến.
Đến giữa tháng 6, Thẩm Tùng Nguyên cuối cùng đã được xuất viện.
Trong thời gian dưỡng bệnh này, tóc của cậu trở nên thẳng ra, da dẻ cũng tái nhợt hẳn, cả người héo úa.
Sau khi Thẩm Tùng Nguyên trở về, ngôi nhà so với trước kia đã náo nhiệt hơn.
Tuy nhiên, giữa Thẩm Du và Trần Ương vẫn còn sự xấu hổ, cô cũng vì vậy mà chăm chỉ đến lớp học khiêu vũ hơn.
Đôi khi cô giáo Ngô cũng nhờ Thẩm Du đến lớp để giúp đỡ cô ấy chỉnh lại tư thế cho những học sinh đang học ở cấp cơ sở.
"Nếu không em ở lại đây giúp cô đi."
Trong bữa ăn, cô Ngô nói đùa.
Thẩm Du lắc đầu, uyển chuyển từ chối: "Em cảm thấy mình nhảy vẫn chưa tốt."
Cô giáo Ngô cười: "Em mà còn chưa đủ tốt à? Em không phải là học sinh ở lớp vũ đạo của trường trung học phụ thuộc mà thành tích đã tốt đến vậy.
Chờ đến khi vào em học ở đại học A, sân khấu cùng tầm nhìn sẽ càng rộng lớn."
Thẩm Du gật đầu.
Cô giáo Ngô suy nghĩ một chút lại hỏi: "Đúng rồi, em có nghĩ tới muốn làm gì trong tương lai chưa?"
Thẩm Du không chút nghĩ ngợi đáp: "Tham gia vào đoàn múa vũ kịch ạ."
"Tiến vào đoàn múa rất cực khổ, cũng rất khó để thăng tiến." Cô Ngô nhắc nhở Thẩm Du.
Bản thân của vũ kịch đã là một nghệ thuật.
Mỗi năm đều có rất nhiều vũ công tốt nghiệp, nhưng đoàn múa vũ kịch tuyển được bao nhiêu người? Muốn nổi bật giữa dàn vũ công được tuyển chọn kỹ lưỡng lại càng khó hơn.
"Em biết, thưa cô."
Ánh mắt Thẩm Du kiên định, khiến cô giáo Ngô trố mắt một lúc.
Khuôn mặt cô gái vẫn rất thản nhiên, giọng nói mềm mại nhưng kiên định.
Dường như đã chuẩn bị rất tốt cho mọi việc.
Cô giáo Ngô như thấy được bóng dáng tuổi trẻ của mình trên khuôn mặt của thiếu nữ 18 tuổi này.
Cô cũng đã từng là một tân sinh viên mang theo ước mơ khiêu vũ của mình tiến vào trường vũ đạo, sau khi tốt nghiệp thì thành công tiến vào đoàn mùa của thành phố.
Nhưng đáng tiếc, vì gặp phải chấn thương và không chịu đựng nổi sự cạnh tranh khốc liệt trong nhóm, cuối cùng cô đành rời khỏi, không gắn bó tiếp tục với nơi đó.
Cô kết hôn sớm, chồng cô cũng coi như là có tiền, có địa vị.
Anh cảm thấy cô không cần phải cực khổ như vậy, vì vậy đã bỏ tiền mở một lớp dạy khiêu vũ cho cô.
Vì đã từng là một vũ công trong đoàn múa của thành phố và cũng có danh tiếng sau đó nên hoạt động kinh doanh của lớp khiêu vũ rất tốt.
Sự nghiệp của cô có thể miễn cưỡng xem như là thành công.
Nhưng đôi khi, cô vẫn nhớ tới khoảnh khắc đứng trên sân khấu biểu diễn và được mọi người dưới khán đài ngắm nhìn, nhớ