Tim của Tạ Tân Chiêu ngừng đập trong giây lát, anh nhìn Thẩm Du một lúc.
Trong vài giây, không có phản ứng nào cả.
Vẻ mặt Thẩm Du có chút nghi hoặc: "Anh có vui không?"
Tạ Tân Chiêu mỉm cười: "Vui."
"Rất rất vui."
Anh kéo lấy tay Thẩm Du đặt lên ngực mình.
Cách một lớp áo, Thẩm Du có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập tim anh.
Mãnh liệt và dữ dội.
Ngón tay Thẩm Du run lên, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
"Em có cảm nhận được đúng không?" Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng bỏng.
Thẩm Du gật đầu rồi rút tay về.
"Tiểu Du, đã nói thì phải giữ lời.
Ngày mai em sẽ không đổi ý chứ? " Tạ Tân Chiêu lo lắng hỏi.
Thẩm Du suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra vẻ vô tội: "Em có thể đổi ý sao?"
Mặt Tạ Tân Chiêu tối sầm lại, tức đến mức bật cười.
"Dĩ nhiên là không."
"Ồ, vậy thì không đổi ý." Thẩm Du nói.
*
Ngày thứ ba sau khi hai người xác lập quan hệ, kết quả thi đại học được công bố.
Thẩm Du bận rộn công việc, không để ý lắm đến việc này.
Mãi cho đến khi kết thúc công việc, cô lướt vòng bạn bè và nhìn thấy Lưu Nguyên Nguyên post tấm ảnh về thành tích của cô nàng, lúc này Thẩm Du mới nhớ ra hôm nay đã có thể kiểm tra điểm thi.
Lần đầu tiên Lưu Nguyên Nguyên có số điểm lọt vào top 20, cô nàng chắc chắn đủ khả năng đậu vào Học viện điện ảnh.
Thẩm Du gửi lời chúc mừng đến cô nàng.
Lưu Nguyên Nguyên lập tức nhắn tin lại hỏi kết quả của cô thế nào?
Thẩm Du nói với cô ấy rằng mình đang ở bên ngoài, đợi khi về nhà sẽ tra xem.
Lưu Nguyên Nguyên gửi tới 6 dấu chấm.
【Mình chưa bao giờ thấy cậu sơ ý như vậy】
Thẩm Du không trả lời lại.
Về đến nhà, Thẩm Du liền tìm trang web tra cứu điểm thi.
Tiếp đó cô nhập số báo danh vào ô rồi nhấn tìm kiếm.
623 điểm.
Thẩm Du nhìn chằm chằm màn hình, mặt không chút biểu cảm.
Một lúc sau, tâm trạng vui vẻ mới từ từ nổi lên.
Cô thật sự, chắc chắn, khẳng định, mình có thể đậu Đại học A!
Thẩm Du cong môi, cầm theo di động đi tìm Tạ Tân Chiêu
Sau khi mở cửa phòng của Tạ Tân Chiêu, Thẩm Du liền cảm thấy rằng lời phàn nàn của Lưu Nguyên Nguyên quá sớm.
So với cô thì ở đây có người còn không để ý hơn.
Tiếng chim hót lảnh lót trong ngày hè nắng chói chang.
Tấm màn cửa sổ đã được kéo lại nên căn phòng có chút tối tăm.
Tạ Tân Chiêu đang nhắm mắt ngủ trên giường.
Thẩm Du bước đến gần, đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát dáng vẻ của anh khi ngủ.
Anh đang ngủ rất ngon, hàng mi đen dài rũ xuống, che phủ cả mí mắt dưới.
Xương mặt của anh rất đẹp, các đường nét đều lưu loát, hoàn hảo.
Bộ dạng anh lúc ngủ an tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Ánh mắt Thẩm Du rơi vào trên môi anh, sau đó thì dời lên sống mũi.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đưa tay chạm vào.
Cùng lúc đó, người trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Hành động của Thẩm Du vừa vặn bị anh bắt gặp, cô vội vàng rút tay về.
Vẻ mặt Tạ Tân Chiêu trông có chút mê mang.
Anh chớp chớp mắt hỏi: "Em về rồi à?"
Thẩm Du gật đầu, trước khi anh nói thêm điều gì đó thì cô đã mở miệng nói trước: "Anh đã kiểm tra điểm thi chưa?"
Tạ Tân Chiêu: "Vẫn chưa."
Anh cười cười nói tiếp: "Sáng nay anh đã nhận được cuộc gọi từ Đại học A rồi."
Thẩm Du: "..."
Khó trách trông anh không có chút nóng lòng nào.
"Anh đã tra điểm của em rồi." Tạ Tân Chiêu đứng dậy, nắm lấy tay Thẩm Du.
Vẻ mặt của anh rất vui vẻ: "Chúng ta có thể cùng nhau học ở Đại học A, em có cảm thấy cao hứng không? "
"Ừm ." Thẩm Du gật đầu.
Nghĩ đến việc sắp tới một thành phố mới để học đại học, trong lòng Thẩm Du cảm thấy có chút mong đợi.
Ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của Tạ Tân Chiêu
Nghĩ đến việc được ở cùng anh, sự mong đợi trong lòng càng tăng thêm.
"Tiểu Du."
Ánh mắt hai người đối diện nhau, đột nhiên đôi mắt của Tạ Tân Chiêu trở nên sâu thẳm.
Thẩm Du hoang mang: "Hửm?"
Tạ Tân Chiêu nhẹ nhàng kéo một cái, cả người Thẩm Du bất ngờ ngã ngồi xuống giường.
"Có phải em muốn hôn anh không?" anh hỏi.
Thẩm Du hoảng hốt, vội vàng phủ nhận.
"Không có."
Vẻ mặt Tạ Tân Chiêu trông có chút thất vọng.
"Nhưng những cặp đôi yêu nhau đều muốn cùng nhau làm những hành động thân mật mà."
Thẩm Du ngẩn ra, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Tạ Tân Chiêu lặng lẽ nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười.
"Vậy em ôm anh một cái đi."
Trước đó ôm cũng đã ôm rồi, nên hiện tại chuyện này đối với Thẩm Du cũng không quá khó khăn.
Cô nhìn chàng trai đang ngồi cạnh mình, rồi nghiêng người ôm lấy bờ vai anh.
Khoảng chừng được vài giây, Thẩm Du cảm thấy đủ rồi thì liền buông ra.
Giây tiếp theo, chàng trai vẫn không nhúc nhích nãy giờ đột nhiên vươn tay kéo cô ôm chặt vào lòng, sau đó vùi đầu vào cổ cô
Anh cười oán giận: "Tiểu Du, em ôm cho có lệ thôi à."
Thẩm Du nhẹ giọng phản bác: "Nào có đâu nha?"
Tạ Tân Chiêu khẽ cười, hơi thở phả vào da thịt cô.
Thẩm Du cảm thấy ngứa ngáy liền rụt cổ lại.
"Phải ôm lâu thêm một lúc, biết không?"
"......biết rồi."
*
Điểm thi được đưa ra, bài thi của học sinh lớp 20 đều không tồi, về cơ bản là lớp có điểm thi đứng đầu khối trong trường.
Vì lí do này mà lớp trưởng đã thu xếp tổ chức một buổi liên hoan cho lớp.
Đã mấy ngày Lưu Nguyên Nguyên không được gặp Thẩm Du, cô nàng bảo rằng mình có chuyện quan trọng rất muốn nói với cô.
Thẩm Du vì vậy mà đồng ý tham gia, hẹn sẽ cùng cô nàng đến buổi tiệc.
Thời tiết quá nóng nên mọi người thống nhất tổ chức liên hoan vào buổi tối.
Đây là buổi liên hoan đầu tiên của lớp sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tổng cộng có hơn 20 người đến dự.
Lớp trưởng yêu cầu dùng ghế lô, nam nữ lộn xộn ngồi thành hai bàn.
Thẩm Du và Lưu Nguyên Nguyên ngồi cạnh nhau.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, Thẩm Du hỏi Lưu Nguyên Nguyên: "Cậu có chuyện gì muốn nói với mình vậy?"
Vẻ mặt Lưu Nguyên Nguyên trông vừa phấn khích vừa có chút ngại ngùng.
"Mình có bạn trai rồi!"
Thẩm Du mất hai giây mới phản ứng lại: "Là ai vậy? Mình có biết người đó không"
Lưu Nguyên Nguyên xua tay: "Cậu không biết đâu, mình đang hẹn hò trên mạng.
Anh ấy là một thành viên trong nhóm chụp ảnh mà mình tham gia, hiện là sinh viên năm cuối đại học."
Thẩm Du chớp chớp mắt: "Ồ."
Cô chưa bao giờ thấy Lưu Nguyên Nguyên lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng như vậy.
"Yêu đương vui vẻ như vậy sao?"
Lưu Nguyên Nguyên hít vào một hơi: "Đương nhiên rồi! Yêu đương sao mà không vui được chứ?"
"À à, mình quên mất.
Cậu chưa yêu lần nào."
Thẩm Du mấp máy môi: "Mình.
.
."
Cô bị ngắt lời khi chỉ vừa nói được một chữ.
"Lưu đạo, cho bọn tôi xem đoạn phim đang nổi tiếng của cậu đi.
Video tốt nghiệp thanh xuân hàng triệu lượt xem của cậu đấy."
Lớp trưởng đi tới, cười nói với Lưu Nguyên Nguyên.
Lúc này Thẩm Du mới phát hiện trên tường cạnh cửa có treo một màn hình chiếu.
"Được thôi!" Lưu Nguyên Nguyên đứng dậy, đi tới chỗ màn hình, nghịch điện thoại một lúc.
Lời Thẩm Du muốn nói đều bị chặn lại.
Đột nhiên vang lên tiếng hô của một cô gái.
Thẩm Du thấy bóng dáng của mình xuất hiện trên màn hình lớn.
"Thật xinh đẹp!"
"Lưu đạo chụp tốt thật đấy!"
...
Phòng học, thư viện, siêu thị trong khuôn viên trường, canteen, sân chơi...
Những cảnh tượng quen thuộc lần lượt hiện lên trước mắt cô.
Trong video, Thẩm Du như một người dùng đôi mắt của mình để ghi lại mọi sinh hoạt trong ba năm qua ở Nhất Trung.
Vào lúc khuôn mặt của Tạ Tân Chiêu xuất hiện, tim của cô bỗng lỡ một nhịp mà không có lý do.
Xuất hiện trong video là gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, có một cảm giác mới lạ ùa đến mà không thể nào giải thích được.
"Đẹp trai thật đấy."
"Tôi nghe nói cậu ấy được Đại học A tuyển thẳng."
"Cứu mạng, ngọt thật đó."
...
Phần cuối cùng là cảnh một nhóm người cùng nhau đốt pháo hoa.
Khung cảnh dần mở rộng ra, quay được cả một bầu trời.
Bầu trời đêm đen với những ngôi sao lấp lánh.
Có hai dòng chữ in hoa xuất hiện trong video.
"Chúng ta đều là những ngôi sao lấp lánh, đã từng lẫn nhau chiếu sáng lên bầu trời đêm của đối phương — cho chúng ta"
Âm thanh nói chuyện khe khẽ dần trở nên im ắng hơn.
Đến cuối cùng, mọi người dường như bỗng nhiên ý thức được rằng...
— Đã đến lúc cùng nhau nói lời tạm biệt rồi.
Một vài cô gái tính tình dễ xúc động đã phát ra những tiếng nức nở nho nhỏ.
Vẻ mặt Lưu Nguyên Nguyên vui mừng chạy về chỗ ngồi, háo hức nhìn chằm chằm Thẩm Du.
"Cậu thấy thế nào?"
Thẩm Du gật đầu: "Quay chụp đều rất tốt."
Dù không phải là lần đầu tiên xem nó, nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy thanh xuân thật tươi đẹp.
"Cảm động không? Cậu có xúc động đến mức muốn khóc không?" Vẻ mặt Lưu Nguyên Nguyên có chút mong đợi.
Thẩm Du "..."
Cô không muốn nói dối nên chỉ có thể thành thật với Lưu Nguyên Nguyên.
"Không có."
Trên mặt cô nàng liền lộ ra vẻ thất vọng.
Thẩm Du thấy vậy liền vội vàng giải thích: "Không phải lỗi của cậu mà là do ở mình, mình rất ít khóc khi xem phim hay đọc tiểu thuyết."
Cảm xúc của cô khá lạnh nhạt, kể cả lúc xem phim ảnh hay tác phẩm văn học thì cô cũng rất ít khi cảm thấy xúc động.
Lưu Nguyên Nguyên thở dài: "Được rồi, mình hiểu rồi."
Cô nàng cầm đồ uống bên cạnh lên, thuận tay rót cho Thẩm Du một ly.
Bao bì của đồ uống được viết bằng chữ tiếng Anh, cô nàng cũng không chú ý đến nó..
Lưu Viên Viên tự mình khui lon bia và chạm vào ly của Thẩm Du.
"Làm một bộ phim khiến cho Thẩm Du cảm động sẽ trở thành mục tiêu cả đời của tôi."
Nghe thấy lời nói của cô nàng, Thẩm Du khẽ cười ra tiếng.
Cô nâng ly uống một ngụm.
Là hương cam, mùi vị có chút ngọt, khá dễ uống.
Toàn bộ quá trình của buổi tiệc đều được diễn ra hoà hợp và náo nhiệt.
Mọi người trao đổi cùng nhau về ngôi trường mình muốn theo học, ai cùng chung nguyện vọng thì hẹn khi đến thời điểm nhập học sẽ liên hệ.
Vào nửa sau của bữa tiệc, Hứa Hãn Tiêu ở bàn bên cạnh đi đến uống rượu với Lưu Nguyên Nguyên.
"Nào nào, tôi nhất định phải kính Lưu đạo một ly."
Hắn cười toe toét và cụng ly.
"Cảm ơn Lưu đạo đã hào phóng mời khách."
Kính xong Lưu Nguyên Nguyên, hắn chuyển ánh mắt về phía Thẩm Du.
"Thẩm mỹ nhân cũng uống một ly chứ?"
Thẩm Du gật đầu, nhẹ cụng ly với hắn.
Thấy cô uống xong, Hứa Hãn Tiêu nhướng mày:"Thế nào? Rượu trái cây này không tồi chứ?"
Lưu Nguyên Nguyên sửng sốt hỏi lại: "Đây là rượu trái cây sao?"
"Đúng vậy." Hứa Hãn Tiêu kinh ngạc, "Cậu không biết