Thẩm Du ngửa đầu nhìn Tạ Tân Chiêu, ánh mắt trong veo như một hồ nước.
"Dỗ thế nào nha?"
Trong phòng yên tĩnh, giọng nói của cô nhẹ nhàng trong trẻo.
Tạ Tân Chiêu nhìn cô chằm chằm, đang định nói thì có người ở bên ngoài gõ cửa.
"Anh Chiêu!"
Giọng nói vô tư của Thẩm Tùng Nguyên cách một cánh cửa vọng vào.
Thân thể Thẩm Du lập tức cứng đờ, theo bản năng quay đầu đi xem.
Tạ Tân Chiêu xoay cằm của cô lại, đối diện với anh.
"Có chuyện gì?" anh hỏi.
Vừa lời, liền có một nụ hôn cũng rơi xuống môi Thẩm Du.
Nụ hôn lần này không còn vội vàng, đôi môi ấm áp của anh vuốt ve môi Thẩm Du một cách chậm rãi và theo một tiết tấu nhất định.
Thẩm Du chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.
Tạ Tân Chiêu giống như một con sói ngậm con mồi trong miệng đem về hang, đôi mắt anh sắc bén và sáng ngời, động tác của anh thì không nhanh cũng không chậm, anh dường như rất hưởng thụ trạng thái có chút thất thố của Thẩm Du.
"Lúc ăn cơm anh có nhìn thấy khuyên tai của em không?" Thẩm Tùng Nguyên hỏi.
Tạ Tân Chiêu rời khỏi môi Thẩm Du một chút, giọng hơi khàn đáp.
"Không thấy."
"Ồ, anh đang ngủ hả? Nghe giọng nói có chút giống."
Thẩm Tùng Nguyên hoàn toàn không biết gì, vẫn còn đứng nói chuyện ngoài cửa.
Tạ Tân Chiêu híp mắt, nhưng không trả lời.
Dưới ánh đèn, làn da của Thẩm Du trắng như mỡ dê, trên vai treo hai sợi dây áo mỏng manh, xương quai xanh nhô ra thẳng tắp, từ cổ kéo dài đến vai.
Mái tóc đen như thác nước buông xõa sau lưng, trông thuần khiết và ngoan ngoãn.
Anh đưa tay vén vài sợi tóc dài của Thẩm Du ra sau tai, sau đó cúi đầu hôn thêm lần nữa.
Lúc cảm thấy dây áo của mình bị móc lấy, Thẩm Du hít sâu một hơi, vẻ mặt hoảng loạn nắm lấy quần áo của Tạ Tân Chiêu.
Thẩm Tùng Nguyên ở ngoài cửa không nghe thấy trả lời nên lại hỏi.
"Anh Chiêu, anh ngủ hả?"
Tạ Tân Chiêu cuối cùng cũng tỏ ra kiên nhẫn.
Nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Sau đó như để chứng minh.
Anh liền tắt đèn.
Thẩm Tùng Nguyên: "Ồ, vậy anh ngủ đi."
Thẩm Du chăm chú lắng nghe tiếng bước chân rời đi ngày càng xa của Thẩm Tùng Nguyên, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tân Chiêu chỉ dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nụ hôn.
Thậm chí là còn được nước làm tới.
Khi vết sẹo từ lúc nhỏ cũng được lộ ra , cả người Thẩm Du không khỏi co rút lại.
"Anh thích hôn lắm sao?"
Cô hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.
Tạ Tân Chiêu "ừm" một tiếng và xoa lên chỗ vết sẹo liên tục.
Trong bóng tối, tiếng thở của anh rất rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Tạ Tân Chiêu khẽ cười vài tiếng, hơi thở ấm áp không ngừng phả vào da thịt Thẩm Du.
"Sao em lại ngoan ngoãn như vậy?"
Cứ để anh hôn cô.
Thẩm Du: "..."
Cô im lặng trong vài giây.
"Không phải là em vừa nói muốn dỗ anh sao?"
Tạ Tân Chiêu đứng thẳng dậy và nhìn Thẩm Du, cười càng to hơn, ngực anh vì vậy run lên từng nhịp.
Thẩm Du ngẩng đầu lên, trên cổ mảnh khảnh hiện rõ những đường mạch máu.
"Vậy anh cảm thấy em đã dỗ anh tốt chưa?"
Vẻ mặt của cô thành thật và ngây thơ, giọng nói mềm mại như sương.
Tạ Tân Chiêu dùng cả hai tay bưng lấy mặt cô và trao một nụ hôn thật sâu.
Giọng điệu của anh đúng kiểu vừa được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
"Tạm được thôi ."
*
"Người đẹp này, chúng ta đã đi mua sắm năm tiếng đồng hồ rồi đấy, cậu còn chưa chọn xong sao?"
Lưu Nguyên Nguyên đặt mông ngồi xuống một chiếc ghế trong trung tâm mua sắm, mệt đến mức đau nhức cả lưng và chân.
Thẩm Du nhìn xung quanh, chỉ vào quán trà sữa đối diện.
"Mình mời cậu uống nước, hai chúng ta nghỉ ngơi một lát nhé."
Lưu Nguyên Nguyên thở dài.
"Được rồi."
Cô nàng đứng dậy, dùng một tay ôm Thẩm Du, cằm tựa vào vai cô, đem một phần trọng lượng cơ thể chuyển lên người Thẩm Du.
"Đi thôi nào."
Hiếm khi Lưu Nguyên Nguyên nhận được lời mời chủ động từ Thẩm Du, vì thế mà rất vui vẻ đi mua sắm với cô.
Đi rồi mới phát hiện, những thứ mà Thẩm Du đều là để tặng cho Tạ Tân Chiêu.
Hai người đi dạo quanh vài giờ liền mà vẫn chưa tìm được món nào khiến cô cảm thấy vừa ý.
Cuối cùng Lưu Nguyên Nguyên mệt đến kiệt sức, nhưng Thẩm Du thì vẫn bừng bừng hứng thú.
Sau khi vào quán trà sữa, mỗi người một ly đồ uống lạnh rồi ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ nghỉ ngơi.
Thời tiết Tây Lan gần đây ngày càng nóng, nắng gắt chói chang, tia nắng vàng lấp loé lọt qua tán lá của những hàng cây dọc hai bên đường vẫn luôn bất động một chỗ, mặt đất như bị cái nóng nướng chín.
Dù cách một tấm kính vẫn cảm nhận rõ được sự nóng bức mãnh liệt này.
Vì đang là ngày trong tuần nên không có quá nhiều người đi đến trung tâm mua sắm, hai người rất nhanh đã nhận được đồ uống của mình.
Lưu Nguyên Nguyên nhanh chóng hút một ngụm, thoải mái thở ra.
"Đúng rồi, sao đột nhiên cậu lại mua quà cho cậu ấy thế?" Cô nàng tò mò.
Thẩm Du cắm ống hút vào trong ly trà trái cây, cũng không vội uống.
"Mình cảm giác gần đây tâm trạng của anh ấy không được tốt."
Cô có chút không rõ lắm.
Thực ra biểu hiện của Tạ Tân Chiêu cũng giống như thường lệ, ít nhất là trước mặt gia đình cô, anh vẫn luôn như vậy.
Nhưng không biết vì sao mà cô lại cảm thấy rằng Tạ Tân Chiêu có một chút khan khác.
Lưu Nguyên Nguyên nhướng mày: "Ồ, vậy là vì cậu ấy không vui, cho nên cậu muốn mua quà tặng cậu ấy?"
Thẩm Du gật đầu.
"Mình nghĩ chỉ cần cậu đồng ý làm bạn gái của cậu ấy là được rồi, đây chắc chắn là món quà mà cậu ấy thích nhất, thích hơn bất cứ món quà nào." Lưu Nguyên Nguyên cười nói.
Dù sao thì cô nàng cũng rất vui khi thấy một cặp trai xinh gái đẹp ở bên nhau.
Thẩm Du: "..."
Cô mím môi, vẻ mặt có chút khó nói.
"Thật ra......"
Lưu Nguyên Nguyên là một người rất tinh ý, ngay lập tức liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của Thẩm Du.
Cô nàng kinh ngạc há hốc mồm, buột miệng hỏi: "Hai người đã ở bên nhau rồi?"
Thẩm Du do dự hai giây, sau đó gật đầu.
"Chết tiệt!" Suýt chút nữa Lưu Nguyên Nguyên đã bị mắc nghẹn.
"Khi nào vậy? Sao cậu không nói với mình?"
Vì quá phấn khích mà giọng cô nàng nâng cao, vang dội rõ ràng trong quán trà sữa vắng người.
Thẩm Du vội vàng làm động tác "Suỵt".
"Chỉ mới gần đây thôi."
Cô cúi đầu nhấp một ngụm nước.
Lưu Nguyên Nguyên trợn to hai mắt, có chút không kịp phản ứng.
"Vậy cậu, ba mẹ cậu ở nhà...."
Thẩm Du lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mình không có nói chuyện cho người nhà biết."
Lưu Nguyên Nguyên thốt ra một tiếng "wow" và giơ ngón tay cái lên.
.
"Kí.ch thích thật đấy!"
Thấy Thẩm Du đang có ý định nói tiếp, cô nàng liền vội vàng bổ sung: "Yên tâm, yên tâm, mình sẽ giữ kín chuyện này."
Cô nàng làm động tác khóa kéo, nhìn Thẩm Du ở phía đối diện từ trên xuống dưới một lượt.
Tóc của Thẩm Du hôm nay được tạo theo kiểu mới, tóc mái được cố định bằng những chiếc kẹp màu xanh Morandi, cô mặc một chiếc váy màu be có kiểu dáng đơn giản trang nhã phù hợp để mặc hàng ngày, trên lưng ghế cô đang ngồi treo một chiếc túi nhỏ có hình quả bơ.
Tổng thể trang phục trông đơn giản mà trẻ trung, chúng phối hợp với nhau tạo nên cảm giác hài hòa mà không làm mất đi sự sôi động của mùa hè.
Đẹp thật đấy!
Cùng với Tạ Tân Chiêu ở bên nhau thật sự rất xứng đôi.
Không hổ là nam nữ chính mà cô nàng lựa chọn.
Lưu Nguyên Nguyên đột nhiên thắc mắc một vấn đề, nhịn không được liền hỏi:
"Còn nhớ cậu từng nói với mình rằng cậu cảm thấy Tạ Tân Chiêu rất ngoan không? Hiện tại vẫn còn cảm thấy như vậy sao?"
Thẩm Du suy nghĩ một chút: "Anh ấy có chút giống một con mèo."
Anh đẹp trai, đối xử với cô rất tốt, nhưng cũng rất bám người, cứ thích dán lấy cô mà cọ cọ.
"Giống mèo á?" Lưu Nguyên Nguyên nhíu mày, có hơi khó tưởng tượng.
Thẩm Du nhẹ "ừm" một tiếng, rồi uống một ngụm nước.
"Nếu giống mèo thì sẽ khó để hầu hạ đấy." Lưu Nguyên Nguyên thản nhiên than thở.
Thẩm Du bị nghẹn, lập tức ho khan mấy tiếng.
"Cậu không sao chứ?" Lưu Nguyên Nguyên cúi người, vội vàng vỗ nhẹ lưng Thẩm Du.
"Lưng của cậu gầy quá, mình không dám dùng nhiều sức."
Thẩm Du xua tay ra hiệu mình không sao.
Cô ngồi thẳng dậy, má hơi đỏ lên vì ho.
Khó để hầu hạ....
"Tạm được