Thẩm Du đứng trước bồn rửa tay, rửa tay lần thứ ba.
Thoa bọt xà phòng lên bàn tay, cẩn thận cho các đầu ngón tay và kẽ tay ngập trong bọt, sau rửa lại sạch sẽ.
Mái tóc dài của cô có hơi rối, mặt mày đỏ bừng lên, cổ cũng biến thành màu hồng nhạt.
Đôi mắt vẫn bình thản như mọi ngày, khi rửa tình biểu tình và động tác lại nghiêm túc một cách lạ thường.
Tạ Tân Chiêu, người đã dọn dẹp xong từ lâu dựa đầu vào tường, hơi buồn cười nhìn cô.
"Được rồi, rửa nữa sẽ bị trầy da mất."
Thẩm Du không ngừng xối nước vào tay, ngẩng đầu liếc Tạ Tân Chiêu một cái.
Đôi mắt trắng đen ướt át trong veo, ánh mắt phức tạp, có e lệ, xấu hổ lẫn buồn bực tất cả đều hiện lên đôi mắt ấy.
Lòng Tạ Tân Chiêu ngứa ngáy, lại muốn hôn cô một cái.
Anh đi tới tắt vòi nước, lấy khăn lông kế bên lau tay cô.
Sau khi rửa tay được một lúc, da lòng bàn tay bị nhăn lại, có hơi nhợt nhạt.
Thẩm Du cúi đầu nhìn tay mình, vẻ mặt ngơ ngác.
Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, tim lại đập mạnh liên hồi, không khí loãng đi.
Cảm giác cứng rắn ấy vẫn còn y nguyên, thậm chí trong không khí còn đọng lại hương vị nhàn nhạt.
Thẩm Du thở ra một hơi, giơ tay đưa tới dưới lỗ mũi Tạ Tân Chiêu.
Đôi mắt mở hơi lớn, hỏi anh: "Vẫn còn mùi hả?"
Tạ Tân Chiêu theo bản năng nhíu mày, chóp mũi chỉ ngửi thấy mùi xà phòng rửa tay.
"Không có." Anh nói.
Thẩm Du gật đầu, lúc này mới tha cho tay mình.
Màn lăn lộn qua đi, hai người lần nữa trở lại giường thì đã 12 giờ.
Thẩm Du ngáp một cái: "Ngủ được chưa?"
"Được rồi." Tạ Tân Chiêu ôm lấy cô, hơi thở như có như không phả lên trán cô.
Nghe anh nói muốn ngủ, Thẩm Du liền yên tâm.
Do đồng hồ sinh học nên cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do lạ chỗ ngủ, Thẩm Du ngủ không ngon lắm.
Trong lúc ngủ luôn thấy tức ngực, không được thoải mái.
Moơ mơ màng màng, cô mở mắt ra muốn nhìn thử Tạ Tân Chiêu đã ngủ chưa.
Không ngờ vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt Tạ Tân Chiêu.
Cánh tay anh đặt trên eo mình, đôi mắt anh bình thản nhìn mình.
Ánh mắt chuyên chú không biết đang nghĩ gì.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Du thoáng chốc vơi đi hơn nửa.
"Sao anh còn chưa ngủ?"
Thẩm Du kéo cổ tay anh lên xem giờ, hiện tại đã là 2 giờ sáng.
Tạ Tân Chiêu rũ hàng lông mi dài xuống, không thấy rõ được đôi mắt.
Giọng anh hơi khàn khàn: "Đã trễ thế này rồi sao? Anh không để ý nữa."
Tim Thẩm Du bỗng dưng đập nhanh.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy em ngủ với anh cũng vô dụng sao?"
"Không phải!" Tạ Tân Chiêu lập tức phủ nhận, vẻ mặt hơi hoảng.
"Chỉ là anh ngắm em tới nỗi quên luôn thời gian."
Thẩm Du chớp chớp mắt, có hơi khó hiểu.
"Em không phải luôn ở đây sao?"
Tạ Tân Chiêu trầm giọng lên tiếng.
"Đây là lần đầu tiên tụi mình ngủ chung."
Giọng nói trong bóng đêm trở nên cực kỳ mềm mại, trái tim Thẩm Du như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.
Cô suy nghĩ, cảm thấy có lẽ là do kỳ nghỉ hè gần đây hai người cứ dính nhau mỗi ngày.
Chờ khai giảng rồi Tạ Tân Chiêu có bạn mới và môi trường mới, chắc sẽ tốt lên.
Nghĩ thế Thẩm Du lại càng chờ mong mấy ngày đến đại học A.
Cô chọc chọc vào ngực Tạ Tân Chiêu, tay lập tức bị người kia nắm lấy.
Cô ngước mắt, thấp giọng hỏi Tạ Tân Chiêu:
"Sắp khai giảng rồi, anh có vui không?"
Tạ Tân Chiêu rũ mắt, ngón tay luồn qua kẽ tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
"Chẳng thấy gì cả." Mí mắt anh hơi nhướng lên nhìn Thẩm Du.
"Em mong ngóng lắm sao?"
Thẩm Du gật đầu: "Vâng."
Đối với cô mà nói có thể đỗ được vào học viện múa đại học A là một điều rất đáng tự hào.
"Về sau em có thể thường xuyên đến nhà hát thành phố A xem biểu diễn cũng có thể gặp được nhiều giảng viên giỏi và các bạn học."
Nhà hát kịch ở thành phố lớn có nhiều buổi biểu diễn hơn so với Tây Lan, cũng nổi tiếng hơn nữa.
Mong ước duy nhất của Thẩm Du chính là trở thành múa chính của nhà hát lớn thành phố A.
Tạ Tân Chiêu gật đầu, nắm lấy tay Thẩm Du thật chặt.
"Tiếp xúc với nhiều người...!Em sẽ thích người khác sao?"
Anh bâng quơ hỏi.
Thẩm Du ngừng lại bỗng nhiên nổi lên ý định trêu chọc anh.
"Nếu vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lông mi Tạ Tân Chiêu giật giật, từ từ nhướng lên.
"Là thật sao?" Giọng nói anh rất nhỏ, trên mặt không biểu hiện gì cả.
Thẩm Du tính phủ nhận, Tạ Tân Chiêu đột nhiên cúi người xuống hôn lên vành tai cô.
"Kể cả khi em yêu những người khác..."
Giọng anh như bị bóp nghẹt lại, nghe không rõ lắm.
"...!Chỉ cần ở lại bên anh là tốt rồi."
Lồng ngực Thẩm Du run mạnh lên.
Cô né môi anh ra, hoài nghi mà nhìn đôi mắt của người kề bên gối.
"Ý anh là em có thể thích cùng lúc hai người sao?"
Tạ Tân Chiêu nhìn cô, trái tim co rút đau đớn dữ dội.
Anh cố kìm nén ghen tị và chua xót trong lòng lại, bình tĩnh nhìn Thẩm Du: "Tiền đề là chúng ta ở bên nhau."
Thẩm Du mấp máy môi, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.
Giây sau mắt cô bị người ấy che lại.
Nụ hôn Tạ Tân Chiêu dừng lại trên môi cô.
Trong đêm tối, Thẩm Du ngoan ngoãn nhận lấy nụ hôn của đối phương, trong lòng miên man suy nghĩ.
Bạn trai lúc nào cũng thích ăn giấm bỗng dưng đổi tính bất thường.
Trái tim đập thật nhanh.
Thịch thịch thịch, rõ ràng kịch liệt.
Đêm nay, cô thực sự cảm giác được —
Mối quan hệ của họ không còn trong sáng nữa.
*
Buổi sáng hôm sau Thẩm Du tỉnh lại thì Tạ Tân Chiêu đã không thấy nữa.
Tin nhắn của anh nằm lặng lẽ trong điện thoại.
【Anh đi mua đồ ăn sáng, trong bếp có nước ấm đun rồi đấy 】
Thẩm Du buộc tóc đi rửa mặt, ngẩn người nhìn bản thân trong gương.
Rửa mặt xong, cô vừa đi thẳng xuống bếp vừa nhắn tin cho Hà Ninh Nhàn.
【Cô ơi, dạo này cô rảnh không ạ? 】
Rất nhanh Hà Ninh Nhàn đã nhắn lại.
【Cô rảnh, tìm cô sao?】
Thẩm Du nghĩ nghĩ, quyết định mời Hà Ninh Nhàn ra ngoài gặp mặt.
Cô chỉ đơn giản nói rằng mình và Tạ Tân Chiêu tới thành phố A, muốn chọn ngày cùng bà trò chuyện.
Chỉ có điều, là không cho Tạ Tân Chiêu biết.
Hà Ninh Nhàn: 【Được, cô sẽ sắp xếp】
Thẩm Du thở phào, buông điện thoại rót một ly nước.
Nhà của Tạ Tân Chiêu ở lầu 32, từ cửa sổ có thể nhìn thấy xung quanh con đường nhộn nhịp.
Lúc này, thành phố lờ mờ bắt đầu tỉnh dậy, người và xe trên đường cái ngày càng nhiều lên.
Thẩm Du thất thần nhìn những tòa nhà cao thấp phía xa, ngoài cửa truyền tới tiếng bấm mở mật mã cửa.
Cô cầm cái ly đi đến phòng khách, đúng lúc gặp Tạ Tân Chiêu đi mua đồ ăn sáng về.
"Dậy rồi à?" Nhìn Thấy Thẩm Du, anh nhướng mày lên.
Thẩm Du gật đầu, đi đến bàn ăn.
Tạ Tân Chiêu mua cháo đậu đỏ, bánh bao Lưu Sa với bánh bao nhân thịt cua, tất cả đều là món Thẩm Du thích ăn.
Thẩm Du nhướng mi hỏi anh: "Gần đây cũng có bán bánh bao thịt cua sao?"
Tạ Tân Chiêu cong môi: "Ở gần đây không có, có ở chỗ khác."
Thẩm Du nhẹ nhàng đáp lại, ngồi xuống ăn sáng.
Mới vừa ăn xong, điện thoại của Tạ Tân Chiêu liền đổ chuông.
Tim Thẩm Du nảy lên, ngước mắt nhìn Tạ Tân Chiêu.
Anh nhăn mày, nhìn điện thoại reo một hồi mới cầm lên.
Đầu bên kia không biết nói gì, Tạ Tân Chiêu liếc nhìn Thẩm Du một cái, "ừ" mấy tiếng.
Anh nói chưa được hai câu đã ngắt cuộc gọi.
"Ông nội anh muốn buổi trưa anh về ăn cơm." Tạ Tân Chiêu nhíu mày, "Ông biết anh đã về."
Thẩm Du giả bộ bình tĩnh gật đầu: "Ừ, vậy anh đi đi."
Tạ Tân Chiêu dự dự một lúc cuối cùng cũng không nói muốn cô đi với anh.
"Được, anh sẽ cố về sớm."
Anh nhìn Thẩm Du: "Em muốn ăn gì? Anh đi mua cho."
"Không cần, anh bận mà.
Em tự mình xuống lầu là được rồi."
Thẩm Du hiểu ra đây là do Hà Ninh Nhàn sắp đặt, cũng là cơ hội để gặp bà vào buổi trưa.
Giữa trưa, Tạ Tân Chiêu vừa mới ra ngoài, xe của Hà Ninh Nhàn đã đậu ở dưới lầu.
Thẩm Du mặc một chiếc váy vàng, vội vàng xuống lầu.
"Con chào cô ạ."
Thẩm Du lễ phép chào hỏi, ngồi xuống ghế lái phụ rồi thắt đai an toàn.
"Chào con." Hà Ninh Nhàn đeo kính râm, liếc nhìn cô.
"Con biết đấy, thời gian cô có hạn.
Chúng ta hãy nhanh lên."
"Dạ." Thẩm Du gật đầu.
Hà Ninh Nhàn chở Thẩm Du đến một câu lạc bộ gần đó.
Đến chỗ ngồi, bà quen thuộc gọi mấy món, người phục vụ đóng cửa lùi ra ngoài.
Khi chỉ còn hai người, cuộc trò chuyện mới chính thức bắt đầu.
"Nói đi, sao lại tìm cô?"
Hà Ninh Nhàn nhướng mày.
Thẩm Du nhìn đường nét tinh xảo trên gương