Trong phòng rất an tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Thẩm Du không có cách nào trả lời câu hỏi của Tạ Tân Chiêu.
Đúng vậy, thời gian bên nhau của hai người quá ngắn ngủi.
Rõ ràng đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng cẩn thận tính lại thì cũng chỉ là một mùa hè mà thôi.
Tạ Tân Chiêu nhíu mày, hầu kết giật giật, gian nan hỏi lại lần nữa: "Vì sao chứ?"
Thẩm Du rũ mắt, mím môi nói: "Em nhìn thấy thuốc ngủ của anh rồi."
Vừa dứt lời, Tạ Tân Chiêu hít vào một hơi, cổ họng khó có thể ức chế mà bật ra tiếng nghẹn ngào.
Anh xoay người, tay xoa nhẹ đôi mắt rồi đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Du ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía chân trời vang lên tiếng sấm đùng đoàng, mây đen cuồn cuộn, sắc trời tối đen như ban đêm.
Di động kêu lên hai tiếng.
Vài phút trước cô gửi tin nhắn cho Hà Ninh Nhàn, nhờ bà hãy đưa Tạ Tân Chiêu đi gặp bác sĩ.
Bây giờ Hạ Ninh Nhàn đã trả lời lại.
[ Được rồi, để cô nghĩ cách.
]
Ngón tay Thẩm Du run rẩy đánh chữ trả lời: [ Cảm ơn cô.
]
Hà Ninh Nhàn: [ Tài xế đã nói chuyện đánh nhau cho cô nghe.
Việc ra nước ngoài và chữa bệnh sẽ do nhà cô lo liệu, con không cần lo lắng đâu.
]
Thẩm Du đáp "vâng" rồi xách balo đi ra phòng khách.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất ngoài phòng khách đã chuyển thành máu xám đậm, tiếng gió rít gào cùng với tiếng nước mưa hắt lên mặt kính, tâm nhìn cũng mơ hồ.
Tạ Tân Chiêu ủ rũ ngồi sụp xuống đất, anh trốn trong góc khuất giữa sofa và bàn trà, quay lưng về phía cô, hai tay ôm lấy mặt, bả vai khẽ run rẩy.
Đáy mắt Thẩm Du nóng lên, lồng ngực cũng chua xót tê dại.
Cô bỏ balo xuống rồi đi đến bên công tắc, định bật đèn lên.
Hình như Tạ Tân Chiêu biết cô muốn làm gì, khàn giọng ngăn lại: "Em đừng bật đèn."
Trong giọng nói còn mơ hồ mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
"Xin em đừng bật đèn."
Tạ Tân Chiêu không muốn ánh đèn soi rõ sự chật vật đáng thương của mình, muốn giữ lại chút thể diện ít ỏi của mình trong bóng tối.
Thẩm Du buông tay, chậm rãi đi tới.
Ngồi xổm trước mặt Tạ Tân Chiêu, kéo bàn tay đang che mặt anh ra.
Lòng bàn tay Tạ Tân Chiêu ướt đẫm, đôi mắt đỏ bừng.
Anh khóc trong thầm lặng, sắc mặt mờ mịt vô thố.
"Anh đã dùng tất cả thời gian để giữ em lại..."
"Nhưng phải làm sao bây giờ?"
Lông mi anh ướt nhẹp, chớp mắt, một giọt nước mắt theo đó chảy xuống.
"Hình như anh vẫn không giữ được em."
Thật sự là anh đã hết cách rồi.
Hoảng hốt không tìm thấy lối đi nên chỉ có thể hỏi Thẩm Du.
Rốt cuộc phải làm thế nào?
Rốt cuộc phải làm thế nào thì mới giữ em ở lại được?
Chóp mũi Thẩm Du cay xè, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống: "Xin lỗi anh."
Cô chỉ biết liên tục nói xin lỗi.
"Là em không tốt."
"Xin lỗi anh..."
Nhưng thật sự cô không thể nhìn anh bởi vì cô mà lén ở sau lưng tự làm bản thân bị thương, tình nguyện uống thuốc ngủ cũng không chịu nói thật với cô.
Dạ dày Tạ Tân Chiêu quặn lại chua loét, hô hấp cũng dồn dập.
"Anh không cần xin lỗi."
Thẩm Du ngơ ngẩn nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Nếu hôm nay mà anh đã biết trước em muốn chia tay.
Có phải trong lúc đánh nhau với Từ Cửu anh sẽ cố ý làm mình bị thương không?"
Tạ Tân Chiêu sửng sốt, dần dần hiểu rõ.
Khoé miệng anh giật giật rồi bật cười: "Đúng thế đấy."
Tạ Tân Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo của cô, ngực đau đớn như bị dây thừng thít chặt lại.
"Em biết rồi à? Thấy anh cũng là kẻ điên giống hắn nên em thấy sợ?"
Thẩm Du hít hít mũi, thanh âm run rẩy: "Em không muốn anh làm như vậy vì em.
Bất an, tự mình hại
mình, mất ngủ...Còn có cái gì nữa?"
Lông mày cô nhăn lại, trong ánh mắt phiếm nước: "Tình yêu tốt phải khiến người ta tốt lên, chứ không phải như vậy..."
Không khí trong phổi Tạ Tân Chiêu như bị rút cạn, anh sắp không thể thở nổi nữa.
Anh thở dốc kịch liệt, cả người run lên: "Đúng vậy, là anh không tốt.
Không xứng với em."
Thẩm Du lắc đầu, nghiêm túc nói với anh: "Chờ sau này chúng ta trưởng thành rồi, nếu lúc đó anh còn nguyện ý, em..."
Đầu óc Tạ Tân Chiêu ầm ầm nổ vang, trong tầm mắt xuất hiện ảo ảnh hư vô.
Thế giới của anh biến thành một nơi không có màu sắc hay độ ấm.
Miệng Thẩm Du lúc đóng lúc mở nhưng anh không nghe rõ cô nói gì.
Đau đầu, cổ họng đau, dạ dày cũng đau.
Một tay Tạ Tân Chiêu đè lại đầu, nhìn ánh mắt quật cường của Thẩm Du.
"Lần này em không cần anh nữa, anh sẽ đi thật đấy."
Thẩm Du còn đang nói gì đó nhưng anh không nghe thấy bất luận âm thanh gì cả.
Bên tai Tạ Tân Chiêu ong ong, gân xanh trên trán cũng trồi lên, đầu đau như muốn nứt ra.
Anh tự nắm tóc của mình rồi kéo mạnh nhằm giữ thanh tỉnh.
Nhưng không có cách nào.
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu, miệng khô lưỡi đắng, giọng nói cũng khàn khàn.
"Anh không phải con chó em nuôi.
Lần này em không cần anh, anh sẽ đi thật."
Anh như hung thủ cùng đường bí lối, muốn dùng chút tình cảm cuối cùng để đả động đến cảnh sát muốn đuổi giết mình.
Sau đó anh thấy Thẩm Du hơi khựng lại một lát rồi gật đầu...
Tạ Tân Chiêu "à" một tiếng, quay mặt đi.
Nực cười biết bao.
Lúc này mà anh vẫn còn vọng tưởng dùng chiêu này để giữ lại Thẩm Du.
Quên rồi sao?
Cô ấy đã biết mày là kẻ điên.
Mà cô sợ nhất là người điên.
Chẳng lẽ mày cũng muốn bản thân thành ác mộng của cô ấy?
Vào giây phút này, Tạ Tân Chiêu hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh hiểu rõ hết thảy đã không còn đường nào để cứu vãn nữa rồi.
Vùi mặt vào khuỷu tay, bả vai như co rút: "Em đi đi."
Thẩm Du không động đậy.
Nhìn anh như vậy cô không có cách nào để thờ ơ.
Một lát sau, Tạ Tân Chiêu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt phiếm hồng của thiếu nữ.
"Còn ở đây làm gì? Muốn xem anh có buồn cười thế nào sao?"
Trái tim Thẩm Du đập rất nhanh, trên mặt mang theo sự lo lắng và quan tâm: "Anh đã nói dù chúng ta chia tay thì vẫn sống thật tốt mà."
Tạ Tân Chiêu cười lạnh.
"Sao? Lo lắng anh sẽ tự sát?" Từ này quả nhiên là tử huyệt của Thẩm Du.
Cả người cô run lên, ánh mắt trở nên hoảng loạn lại sợ hãi.
Cổ họng Tạ Tân Chiêu đau đớn, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm.
"Nói vậy để dỗ dành em thôi."
Mí mắt Thẩm Du run rẩy, vẫn ngồi xổm bên cạnh anh.
Tạ Tân Chiêu bình tĩnh nhìn cô: "Có phải bây giờ em rất áy náy không?"
Thẩm Du cắn môi, gật đầu thừa nhận.
Cô cảm thấy bản thân mình đúng là một người độc ác.
Tạ Tân Chiêu hít vào một hơi: "Bây giờ anh có yêu cầu gì thì em cũng sẽ làm?"
Thẩm Du chần chờ một chút, hỏi anh muốn mình làm cái gì.
Tạ Tân Chiêu nhắm mắt lại, lạnh lùng mở miệng: "Hôn anh đi."
Nhìn sắc mặt khiếp sợ của Thẩm Du, anh bình tĩnh lặp lại: "Anh muốn em hôn anh ngay bây giờ."
Thẩm Du chần chờ một chút, cả người như ngừng thở, chậm rãi tới gần anh.
Chân phải của Tạ Tân Chiêu duỗi thẳng trên mặt đất,