Tạ Tân Chiêu thừa nhận rằng trước đó quả thật là bản thân rất không vui.
Nhưng khi Thẩm Du chủ động giữ chặt tay áo anh, ánh mắt sạch sẽ xinh đẹp nhìn anh chăm chú, lúc cô nghiêm túc nói chuyện, trái tim Tạ Tân Chiêu lập tức mềm thành một vũng bùn.
"À."
Tạ Tân Chiêu rất muốn kiềm chế nhưng khoé miệng không cách nào kìm được cong lên.
Anh trở tay nắm lấy tay Thẩm Du, thấp giọng nói: "Vừa rồi trợ lý của anh gọi tới, lát nữa chúng ta đổi sang bệnh viện khác."
Thẩm Du sửng sốt: "Vẫn còn muốn chuyển viện sao?"
Trên mu bàn tay của cô đang ghim kim truyền nước, làn da có chút lành lạnh.
"Ừm."
Lòng bàn tay ấm áp của Tạ Tân Chiêu bao bọc lấy tay cô: "Điều kiện bên kia sẽ tốt hơn chỗ này, ở đây có nhiều người quá, hơi bất tiện."
Thẩm Du chớp chớp mắt.
Bất tiện chuyện gì nhỉ? Nhất thời cô không thể nghĩ ra.
Tạ Tân Chiêu thấy cô không đồng ý thì lại xoa đầu cô, dịu dàng nói thêm: "Anh đã làm xong thủ tục hết rồi, ngoan nhé."
Thẩm Du ngừng một chút, rồi gật đầu.
So với người khác, tiếp thu ý tốt của Tạ Tân Chiêu dễ dàng hơn rất nhiều.
Không lâu sau, trợ lý Tạ Tân Chiêu đi tới.
Chưa đến nửa ngày, Thẩm Du đã bị đưa sang một bệnh viện tư nhân khác, ở trong phòng bệnh một người.
Hoàn cảnh ở bệnh viện tư nhân so với bệnh viện công lập lâu năm trước đó tốt hơn rất nhiều.
Phòng bệnh một người vô cùng rộng rãi, bên trong có đủ tất cả mọi đồ điện gia dụng, từ TV đến lò vi ba, tủ lạnh nhỏ.
Thẩm Du chuyển đến đây vào buổi tối.
Có lẽ tác dụng thuốc giảm đau sắp hết, khi vừa mới tiến vào phòng thì xương cụt liền bắt đầu đau.
Do từ nhỏ đã luyện múa nên Thẩm Du có thể chịu đựng được cơn đau.
Lòng bàn tay của cô nắm chặt ga giường.
hai mắt nhắm lại, muốn ngủ một giấc.
Nghĩ rằng ngủ rồi sẽ không cảm thấy đau nữa.
Nhưng cách này lại vô dụng, cơn đau từ trong cơ thể truyền đến khiến cho cô toát ra mồ hôi lạnh, hoàn toàn không còn ý muốn đi ngủ.
Sau khi nói chuyện cùng bác sĩ xong, Tạ Tân Chiêu bước vào phòng, đập vào mắt anh đầu tiên là hình ảnh Thẩm Du đã nhắm mắt lại.
Lúc đến gần mới phát hiện, lông mi của cô đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, còn đôi môi thì đang mím chặt, trên trán cũng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Trong lòng Tạ Tân Chiêu vô cùng căng thẳng, vội vàng cúi người hỏi: "Sao vậy Tiểu Du, đau lắm hả em?"
Thẩm Du nhếch mắt lên, ánh mắt mông lung, bên trong như chứa cả một hồ nước.
Cô không còn đủ sức để nói thành lời nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Anh đi gọi bác sĩ."
Tạ Tân Chiêu lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, anh đã dẫn một nữ bác sĩ trung niên đến.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Thẩm Du được đưa cho thuốc giảm đau để uống.
Bà kiên nhẫn giải thích: "Trong tuần đầu tiên bị thương sẽ cảm thấy khá đau đớn.
Thông thường thì sau ba ngày sẽ giảm dần."
Tạ Tân Chiêu nói cảm ơn, rồi vội vàng cho Thẩm Du uống thuốc.
Dù Thẩm Du đã uống nhưng tình trạng vẫn không biến chuyển tốt hơn.
Cơn đau vẫn hành hạ cô như cũ, không dám cử động chút nào.
Tạ Tân Chiêu thấy cô vẫn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, chịu không được nên lại đi tìm bác sĩ trực ban.
Bác sĩ lại đến đây lần nữa, cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.
"Có lẽ bệnh nhân có chút kháng thuốc nên hiệu quả không được tốt lắm."
Tạ Tân Chiêu nhìn sắc mắt Thẩm Du tái nhợt, cả người không hề có chút sức lực, trong lòng đau xót vô cùng.
Anh biết rằng Thẩm Du chỉ biểu hiện ra ngoài một phần, trên thức tế cơn đau có lẽ đến tận mười phần.
Đôi mắt Tạ Tân Chiêu đều đỏ lên, anh nhìn sang bác sĩ, gấp gáp hỏi: "Cô ấy đau quá rồi, xin bác sĩ hãy tìm thêm biện pháp khác!"
Bác sĩ thở dài: "Nếu thật sự đau quá thì chỉ có thể tiêm morphine."
"Vậy cứ tiêm đi." Tạ Tân Chiêu không rảnh lo thêm gì khác, hận bản thân không thể bị thương thay cô.
"Được." Bác sĩ đồng ý, trở về kê thuốc rồi tiêm.
Sau khi tiêm xong, cơn đau của Thẩm Du lúc này mới có chút thuyên giảm.
Tạ Tân Chiêu ngồi ở đầu giường, cầm khăn lau mồ hôi cho cô.
"Đỡ hơn chút nào không em?"
Thẩm Du gật đầu, đối diện với ánh mắt của Tạ Tân Chiêu.
Giữa mày anh đang nhíu chặt lại, tơ máu hiện rõ trong đôi mắt.
So với người bệnh là cô, tình trạng của anh còn tệ hơn nhiều.
Ngực Thẩm Du bỗng dưng thắt lại, nhẹ giọng nói: "Anh mau nghỉ ngơi đi."
Tạ Tân Chiêu nhấp môi: "Đợi em ngủ trước đã."
Thẩm Du biết rằng nếu mình không ngủ thì anh cũng sẽ không chịu ngủ nên đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Vừa rồi bị hành hạ một trận nên hiện tại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, rất nhanh liền bắt đầu buồn ngủ.
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bỗng thấy bản thân thật may mắn ——
May mắn vào giờ khắc này, có anh đồng hành cạnh bên.
*
Trong mấy ngày Thẩm Du nằm viện, Tạ Tân Chiêu chuyển phòng làm việc của mình đến bệnh viện.
Ngoại trừ một ít việc cần thiết phải ra ngoài, anh dường như đều ngâm mình ở bệnh viện, những chuyện khác đều giao cho trợ lý giải quyết thay.
Vào cuối tuần, cô Liêu, Minh Hi và vài đồng nghiệp khác cùng đến bệnh viện thăm Thẩm Du.
Thật ra Thẩm Du cảm thấy có chút xấu hổ.
Mới vài ngày ngắn ngủi, cô đã hết sức hoài niệm cảm giác được tự do đứng ngồi, chạy nhảy thường ngày.
Không phải như bây giờ, chỉ việc nằm thẳng cũng đã là một mong muốn xa vời.
Đa phần thời gian hiện tại, cô chỉ có thể ngủ nghiêng một bên hoặc nằm sấp xuống.
Khoan nói tới dáng vẻ tiếp khác không được đẹp đẽ.
Lúc các đồng nghiệp tới, Tạ Tân Chiêu cũng có mặt ở đó.
Anh lịch sự chào hỏi với mọi người rồi liền đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho Thẩm Du và các đồng nghiệp.
Trước khi rời đi, anh cúi đầu, dặn dò Thẩm Du một câu: "Có việc thì cứ gọi anh."
Thẩm Du gật đầu.
Tạ Tân Chiêu đi rồi, Thẩm Du dùng tư thế xấu hỏi mời mọi người ngồi xuống.
Sau một phen khách sáo an ủi và hỏi thăm, những đồng nghiệp lục tục ra ngoài trước, trong phòng chỉ toàn lại cô Liêu và Thẩm Du.
Cô Liêu đại diện vũ đoàn tới an ủi Thẩm Du, tỏ ý muốn cô yên tâm dưỡng thương, có yêu cầu gì thì cứ nói với Cô ấy.
Thẩm Du nhìn về phía cô Liêu, nghiêm túc nói ý nghĩ của chính mình: "Thưa cô, em muốn tham gia cuộc thi tháng sau."
Cô Liêu sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ do dự: "Thẩm Du à, việc này không thể miễn cưỡng được.
Em có thể hoàn toàn khôi phục vào tháng sau sao?"
Thẩm Du mím môi: "Em bị thương không nặng, hẳn là có thể ạ."
Cô Liêu thở dài: "Dù em có thể nhưng Kỷ Hành thì lại chưa biết là có thể hay không."
Thẩm Du ngẩn ra.
Cô giáo bất lực nói: "Em ấy vẫn luôn tự trách bản thân, mấy ngày nay đều xin nghỉ.
Cô thấy tâm trạng của em ấy có chút khác lạ."
Thẩm Du mím môi.
Lúc nhìn Kỷ Hành vào ngày bị thương, cô liền có dự cảm như vậy.
Nên khi nghe những lời cô Liêu nói, Thẩm Du cũng không cảm thấy bất ngờ.
Cô nghĩ ngợi rồi nói: "Em sẽ chọn hôm nào đó nói chuyện với cậu ấy."
Cô Liêu cảm thán: "Sau khi hai người các em gia nhập vào đoàn thì luôn được chính tay cô dẫn dắt, trước nay vẫn luôn phối hợp với nhau rất ăn ý."
Cô ấy nhíu mày, vô tay một cái, vô cùng bất lực: "Sao lại có thể phát sinh việc này được chứ?"
"Cô hỏi Kỷ Hành nhưng em ấy cũng không nói được gì, chỉ biết trách cứ bản thân." Cô Liêu lắc đầu thở dài, "Có lúc trông như không còn tỉnh táo tí nào."
Hai người trò chuyện thêm vài câu thì cô Liêu ra về.
"Cô không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, cứ chuyên tâm dưỡng thương đi nhé, đừng bận tâm về những chuyện khác."
Thẩm Du gật đầu, nhìn theo hướng cô Liêu rời đi.
Không lâu sau, cô nhận được tin nhắn của Minh Hi.
【Đàn chị, em về nhé.
Chị tĩnh dưỡng thật tốt! 】
Thẩm Du trở về cái "Được".
Rất nhanh, Minh Hi đã nhắn lại cho cô.
【 Anh rể đẹp trai quá aaa! Mau nói cho em đi, chị tìm được ở đâu vậy? Nhà nước có thể phát cho em một người như