*Asmodeus: Con quỷ đại diện cho Sắc dục trong phân loại quỷ của Binsfeld.
Người đam mê ái dục ví như kẻ cầm bó đuốc mà đi ngược gió, ắt sẽ gặp họa cháy tay.
— Kinh Bốn Mươi Hai Chương.
Lúc xe Doãn Hạo lái đến đầu con đường trước cổng Nhàn Tiêu Quý Thương cũng vừa tắt máy tính, đi từ phòng làm việc ra sân thượng.
Mấy hôm nay anh không ra ngoài, Tiểu Nê Ba còn tưởng ý tưởng sáng tác lại thình lình nảy ra nên sếp mình múa bút suốt đêm ngày.
Ngoài mang đồ ăn cô không dám bén mảng lên lầu làm phiền sếp.
Cô đâu biết rằng Quý Thương ngồi trong phòng ba ngày trời chỉ để làm duy nhất một việc: xem đi xem lại dữ liệu camera trong hai tháng gần đây của bar Yên Hỏa.
Khi đứng trên sân thượng nhìn thấy chiếc xe jeep màu đen giống xe Doãn Hạo tự nhiên Quý Thương lại muốn đi xuống lầu.
“Sếp xuống ăn ạ?” mấy ngày trời mới thấy Quý Thương xuống, Tiểu Nê Ba có vẻ vui lắm.
Quý Thương vỗ vỗ túi áo, định lấy cớ mình xuống hút thuốc nhưng sực nhớ ra mấy hôm trước anh đã tuyên bố cai thuốc và vét hết thuốc lá trong nhà đưa cho Tiểu Nê Ba để cô phát cho nhân viên nhà khách rồi.
Bàn tay đã đưa đến túi áo ngượng quá phải đút vào luôn.
Quý Thương hất cằm ra cổng: “Hoa tử vi nở đẹp quá, anh ra ngắm một tí cho mắt nó nghỉ.”
Khi hai người đi vào Nhàn Tiêu, theo thói quen Quý Thương định dẫn Doãn Hạo lên tòa nhà mình ở nhưng đi qua thảm cỏ anh mới nghĩ ra Doãn Hạo lúc này đâu phải cảnh sát đến làm nhiệm vụ.
Mà quan hệ giữa anh và Doãn Hạo nói đúng ra cũng chưa đáng gọi là bạn bè, tự dưng dẫn cậu ta lên phòng riêng có vẻ không hợp lý lắm.
Huống hồ sau khi chứng kiến phản ứng của Doãn Hạo lần đầu đến Sơn Mộc, Quý Thương bắt đầu rất để ý mỗi khi hai người ở chung.
Dù anh chưa bao giờ ngại công khai xu hướng tính dục của mình nhưng khi tiếp xúc với đồng chí trai thẳng Doãn Hạo này anh lại không muốn có bất cứ hành động nào để cậu ta hiểu lầm.
Thế là Quý Thương đưa Doãn Hạo đến một bàn trống trên thảm cỏ.
Đến lúc này đã không còn gì chứng minh bông hoa hướng dương gửi cho Quý Thương là do Vương Cảnh Bình sắp đặt.
Địa chỉ gửi bưu phẩm cũng không điều tra được.
Tai nạn xảy ra với Quý Thương có phải do băng nhóm đua xe hay không và cả lai lịch chiếc xe máy không biển số ngày hôm đó đều trở thành bí ẩn.
Doãn Hạo không ở lâu, anh trình bày vụ án 703 với Quý Thương trên cơ sở không để lộ chi tiết, nhân thân đối tượng.
Sau khi hỏi thăm cánh tay Quý Thương tiến triển ra sao và dặn dò mấy câu chú ý an toàn trong sinh hoạt hàng ngày Doãn Hạo đứng dậy ra về.
Không cần đến tài năng nhìn mặt đoán ý siêu phàm của Quý Thương mà Tiểu Nê Ba cũng nhận ra khi ra về mặt mũi cảnh sát Doãn sầm sì khác hẳn lúc đến.
Nhưng điều khiến Quý Thương buồn bực không chỉ là thái độ thay đổi xoành xoạch của Doãn Hạo mà còn là vẻ ngập ngừng muốn hỏi rồi lại nhịn đến cùng của anh tối nay.
Doãn Hạo đến đây chắc chắn không chỉ để trình bày tình tiết vụ án hay kiểm tra camera đã sửa chưa.
Quý Thương nhíu mày, chỉ sợ việc mình mượn danh Doãn Hạo để đến Yên Hỏa đòi tải video theo dõi lần nữa đã bị đối phương phát hiện.
Hôm đó tuy sau cuộc gặp gỡ Quý Thương và Đinh Hằng Viễn đã trao đổi phương thức liên lạc nhưng cả hai đều không chủ động gọi cho nhau.
Quý Thương mất công bày ra màn kịch giao hoa quả không chỉ là để xác nhận Đinh Hằng Viễn không có mặt ở hiện trường án mạng, anh còn thật lòng muốn gửi chút quà cho Đinh Thiếu Đông, cha của Đinh Hằng Viễn.
Hơn mười năm trước khi về thôn Hoa Đài Quý Thương vẫn được nghe bà ngoại nhắc đến chú hàng xóm ôn hòa tốt bụng Đinh Thiếu Đông.
Chú ấy rất thân thiện với bà ngoại, đã giúp bà rất nhiều và cũng vô cùng hiền hòa với Quý Thương.
Trong giỏ quà có một tấm thẻ ghi đúng tên người gửi.
Hôm sau ngày Quý Thương đến bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương anh đã nhận được điện thoại của Đinh Hằng Viễn.
Đinh Hằng Viễn hỏi Quý Thương hôm nào sẽ đến viện số hai tháo băng để hẹn gặp nhau ngày hôm đó.
“Cánh tay em phải cố định thấp để đề phòng bị dính khớp vai, bây giờ là bắt đầu tập nhẹ được rồi đấy.
Nhưng đừng gắng sức, bê vác nặng nhé.
Hằng ngày em có thể ăn thêm thực phẩm giàu canxi và vận động theo khả năng…”
Từng có một thời khi biết Đinh Hằng Viễn học y Quý Thương đã thầm tưởng tượng ra dáng vẻ anh ta trong chiếc áo blouse trắng.
Giờ nhìn lại hóa ra hiện thực và tưởng tượng cũng chẳng khác nhau nhiều, chí ít là sự dịu dàng của Đinh Hằng Viễn vẫn vậy, lời ăn tiếng nói của anh ta vẫn nhã nhặn như hồi nào.
Chỉ là chẳng biết vì tuổi đời tăng trưởng, đã lên chức cha hay vì Đinh Hằng Viễn nói quá nhiều đến cái tay bị thương của Quý Thương mà Đinh Hằng Viễn đang lái xe lúc này lại có vẻ hơi nhiều chuyện.
Quý Thương chăm chú lắng nghe, nhất thời bao nhiêu năm tháng khó khăn trôi vào quên lãng, gương mặt anh dần thoáng nụ cười.
Đinh Hằng Viễn nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên anh ta ngừng nói rồi lắc đầu, tự giễu: “Anh nói nhiều quá à?”
Quý Thương mỉm cười, lắc đầu đáp: “Em đang nghĩ chắc anh là một bác sĩ tốt lắm.”
“Thế thì bác sĩ tốt cho em một lời khuyên này, lần sau mà ngã thì thà vồ ếch còn hơn ngã ngửa nhé.
May mà lần này em chống được cùi chỏ nên chỉ bị nhẹ thôi đấy.
Nếu em ngã ngửa cả người hay bệt mông xuống đất thì hậu quả khó lường lắm.”
Trán Đinh Hằng Viễn nhăn tít như thể anh ta đã tưởng tượng ra cảnh Quý Thương nằm bán thân bất toại trên giường bệnh.
“Biết làm sao được, em mà không lùi lại thì bị xe tông rồi.” nói xong Quý Thương lại lẩm bẩm: “Mà vồ ếch khó coi lắm, nhỡ đập hư mặt thì công toi.”
Đinh Hằng Viễn hỏi: “Sao em biết em không lùi lại thì sẽ bị xe tông?”
“Cái xe đó chạy từ đằng xa nhằm thẳng vào em mà.” Quý Thương nói nhẹ tênh như đang khoe chiến tích chứ chẳng có vẻ gì là đã học được bài học.
“Em bảo nó đến từ xa hả, biết đâu tới gần em nó sẽ đổi hướng thì sao.” Đinh Hằng Viễn nói giọng chắc nịch, không giống như đang hỏi mà là khẳng định thì đúng hơn.
Có lẽ cũng tự nhận ra mình quá lời nên sau câu ấy anh ta ngừng lại một chút rồi mới hạ giọng nói tiếp: “Ý anh là em chẳng thù oán gì với người ta, ai tự dưng lại muốn đâm em.
Đúng ra em phải bình tĩnh phán đoán, tránh bị thương vì hoảng loạn.”
Có lẽ đúng là vì lúc ấy Doãn Hạo lao về phía Quý Thương, cảm xúc của Doãn Hạo đã làm phán đoán của Quý Thương không còn chính xác.
Chuyện này lúc trước Quý Thương cũng từng nghĩ đến, đó cũng là lý do vì sao anh vẫn nhất định không cho rằng sự cố