Mười lăm phút trước, khi khai với Doãn Hạo về bọn bắt cóc trên núi Tây Bình Khuông Khiết luôn nói cứng rằng bọn cướp bảo chỉ cần tiền, chúng sẽ không làm ai bị thương kể cả Dịch Thiếu Thanh đi giao tiền chuộc.
Và giờ đây, sau câu nói của Doãn Hạo, cái vẻ cao ngạo, tự tin bên bờ vực của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta nín bặt nhưng cổ họng lại phát ra những tiếng ư ử nghẹn ngào như một người vừa bị đổ một xô nước đá lên đầu.
Sài Lộ dễ dàng bế được Dịch Hương Tuyết trong tay cô ta, ngay lập tức Khuông Khiết quay ngoắt lao về phòng ngủ của mình và đóng sập cửa lại, ngồi bệt xuống sàn.
Ngay từ đầu Khuông Khiết lợi dụng những tiết học yoga để lén lút tằng tịu với Âu Dương Tĩnh rất suôn sẻ.
Nhưng thỉnh thoảng lại có những sự cố ngoài ý muốn, nhiều khi vì bọn trẻ có đứa ốm sốt hoặc quấy khóc không dỗ được mà nhà trẻ nơi gửi Dịch Hương Tuyết sẽ gọi cho phụ huynh, yêu cầu đến đón con về.
Có một lần Âu Dương Tĩnh vừa đi công tác về, anh ta gọi điện thoại hẹn khách sạn và thời gian cụ thể.
Cúp máy xong cả hai đã bắt đầu cuồng lên rạo rực như giống chó hoang động cỡn ngoài đường.
Đúng lúc ấy thì Khuông Khiết lại bị nhà trẻ gọi.
Âu Dương Tĩnh liền nghĩ ra một kế, anh ta xui Khuông Khiết cho con gái uống nửa viên thuốc ngủ.
Mới đầu Khuông Khiết phản đối ngay, nhưng càng về sau trước sự nài nỉ của Âu Dương Tĩnh người đàn bà này đã bị cơn thèm khát nhục dục làm u mê đầu óc… thế là cô ta ỡm ờ đồng ý.
Sau đó Khuông Khiết phát hiện ra hóa ra có con gái làm bia đỡ đạn dù cô ta về nhà trễ hơn một chút hoặc bịa đại ra một câu chuyện hỡi ơi thì Dịch Thiếu Thanh vốn rất đa nghi cũng sẽ không hỏi thêm gì cả.
Cứ thế là cô ta qua mặt được chồng.
Một việc trái lương tâm được diễn đi diễn lại dần dần Khuông Khiết cũng quên luôn cảm giác kháng cự ban đầu.
Lại thấy ngày thường con gái vẫn vui chơi khỏe mạnh, cô ta liền tự lừa dối mình rằng liều thuốc ngủ quá nhỏ chẳng gây hại gì cho nó được.
Cứ thế cứ thế từ chỗ ru vỗ bản thân cô ta còn bắt đầu cảm thấy may mắn một cách vô liêm sỉ.
Nhưng rồi cả sự ru vỗ lẫn cảm giác may mắn của cô ta đã bị Doãn Hạo xé toạc trước mặt tất cả mọi người và đứa con gái.
Nhìn đứa trẻ ngây thơ trong lòng mình, nhìn cục thịt bé bỏng ấm áp mình hoài thai mười tháng… cô ta mới buộc phải đối mặt với sự xấu xí của mình.
Quý Thương nhìn chằm chằm cánh cửa phòng Khuông Khiết đang đóng chặt, lòng anh không khỏi lạnh lẽo.
Anh không dám chắc vẻ kinh hoàng của người phụ nữ đó xuất phát từ sự hối hận, tủi nhục bởi bí mật bị bóc trần hay chỉ bởi vì Doãn Hạo vừa nói cho cô ta biết, hành vi của cô ta đã dẫm lên lằn ranh luật pháp.
Thật ra trong thâm tâm Quý Thương nghiêng về giả thiết thứ hai.
Phòng khách chính lúc này chỉ còn hai nhân viên kỹ thuật hình sự cùng Dịch Lập Đan canh điện thoại.
Dương Lộ Minh triệu tập hết cảnh sát sang phòng khách bên và gọi cả Quý Thương cùng Doãn Hạo xuống lầu để họp nhanh, trao đổi tin tức điều tra được.
“Nhiều khi con người chẳng khác gì thú vật.” đi bên cạnh Quý Thương, đột nhiên Doãn Hạo cảm thán.
“Khi trở thành thú vật, người ta còn xấu xí hơn một con thú.” Quý Thương thở dài, nhớ đến một bài trong tập thơ ‘Bầy chim lạc’: “Bình thường giống sói, thiên nga cả đời đều chỉ có một bạn đời.
Cũng như ở nước ta thời cổ đại, trong sính lễ nhà trai đưa cho nhà gái khi xin cưới phải có một con chim nhạn, nhạn là loài chim trinh liệt, khi mất bạn đời nó sẽ sống một mình đến chết.
Nhưng chuyện như vậy con người mấy ai làm được.”
Quý Thương nói những lời này với vẻ thực sự lãnh đạm.
Anh bước xuống cầu thang rất chậm rãi nhưng Doãn Hạo đột nhiên cảm thấy những bước chân vẫn thong dong ấy lúc này sao nặng nề quá.
Nó mang một vẻ dễ dãi đến cam chịu, thứ cảm giác quá từng trải như lắng đọng bằng năm tháng này tương phản hẳn với bề ngoài trẻ trung của anh, khiến Doãn Hạo không nhịn được hiếu kỳ.
Dù con đường Quý Thương đi là một con đường hẹp ít ai chọn lựa nhưng một người tinh tế, đẹp đẽ như Quý Thương, một người theo lời Tiểu Nê Ba là luôn được ong bướm vây quanh như Quý Thương, tại sao đến giờ vẫn còn lẻ bóng? Có khi nào chính Quý Thương cũng từng bị phản bội? Có phải cái thằng say rượu gây sự với Quý Thương trước hôm rời trường mà Phù Uy kể không? Hay là tay bác sĩ Đinh Hằng Viễn đó? Hoặc biết đâu còn ai khác nữa?
Doãn Hạo bước chậm chạp sau lưng Quý Thương, nhìn bờ vai cô đơn của anh, vị trí bên cạnh anh sao mà trống trải.
Rồi chẳng hiểu nghĩ làm sao tự dưng Doãn Hạo mỉm cười.
Anh sấn bước lên đi sóng vai với Quý Thương.
Hình như Quý Thương cũng đang suy nghĩ chuyện gì, tự nhiên bị Doãn Hạo sáp lại gần khiến bước chân anh hơi chững lại.
“Vô lý.” Quý Thương chợt nói.
“Cái gì vô lý?” Doãn Hạo hỏi.
Quý Thương dừng bước, anh ngập ngừng nói: “Em có hỏi tại sao lúc rời khỏi viện dưỡng lão Thường Bình Khuông Khiết lại để xe lại cho Hướng Siêu không? Theo thái độ bình thường của cô ta với Hướng Siêu thì cô ta sẽ không hành động tử tế như thế.”
“Đúng là em có hỏi câu đó.” Doãn Hạo bật cười, lúc này anh mừng thầm không phải vì mình đã rất thận trọng mà là vì chỉ một vấn đề nhỏ xíu như vậy mình và Quý Thương cũng có chung ý tưởng với nhau.
Doãn Hạo nhướng mày, cười hí hí ra điều đắc ý lắm: “Đàn anh nè, anh thấy bọn mình có tâm đầu ý hợp không?”
Cách Nhàn Tiêu không xa có một sân tập bắn.
Ông bác bảo vệ ở đó nuôi một con chó ta lông trắng muốt.
Quý Thương hay đến sân bắn, lần nào đến anh cũng mang một ít đồ ăn cho con chó con.
Cứ tới tới lui lui vài lần anh với nó bắt đầu thân nhau, mỗi khi Quý Thương về Nhàn Tiêu con chó lại chạy theo tiễn đến tận cổng.
Có một lần Quý Thương ở nhà đắm chìm trong sự nghiệp nặn chữ, lâu lắm không ra sân bắn.
Đến lúc anh ra cổng hút thuốc thì thấy con chó nọ mõm ngậm một mũi tên bằng nhựa, vẫy đuôi chạy nhong nhong về phía anh.
Bộ dạng Doãn Hạo bây giờ trong mắt Quý Thương quả là giống hệt con chó con đang vẫy đuôi đòi được khen đó.
“Ừ.” Quý Thương phì cười.
Đúng là rất tâm đầu ý hợp với con chó con ấy.
Cười xong anh lại nghiêm mặt, hỏi: “Khuông Khiết trả lời thế nào?”
Doãn Hạo cũng thôi cười, anh nói như giễu: “Ngoại tình vụng trộm liệu có kín như bưng được không? Có vẻ chồng cô ta đánh hơi được điều gì nên đã cài thiết bị định vị lên chiếc xe Khuông Khiết thường sử dụng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cô ta lại phát hiện ra nên khi rời khỏi viện dưỡng lão Thường Bình Khuông Khiết cố tình không lái xe đó, sợ bị chồng bắt quả tang thôi.”
“Vất vả cho cô ta quá, người đàn bà này đúng là dồn hết trí thông minh vào việc ngoại tình rồi.” Quý Thương cười nhạt, rồi lại hỏi: “Thế bây giờ có định vị được chiếc xe bằng thiết bị đó không?”
“Không được.” Doãn Hạo lắc đầu: “Thiết bị định vị kết nối với điện thoại của chồng Khuông Khiết, trước mắt chưa tra được anh ta sử dụng app nào, với lại chúng ta cũng không biết tên tài khoản và mật khẩu của anh ta.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng cái đã xuống tầng một.
Trong phòng khách bên Dương Lộ Minh cười ha ha nói với họ: “Thôi hai đồng chí đừng thì thầm to nhỏ nữa, chúng tôi đang chờ được chia sẻ thông tin đây.”
Lúc này cảnh sát đã rà soát hết một lượt dữ liệu camera an ninh lắp đặt trên đường lên núi Thường Bình trong vòng hai mươi bốn tiếng từ trước khi mưa to cho đến chiều nay, khi hệ thống điện hồi phục.
Toàn bộ thông tin về người ngồi trong từng chiếc xe, thời gian lên núi, xuống núi, bao gồm cả du khách, công nhân, người chở hàng cho các nhà khách, người đến thăm viện dưỡng lão Thường Bình, lý do họ lên núi, tất cả đều chưa cho thấy điểm đáng ngờ nào.
Âu Dương Tĩnh, tình nhân của Khuông Khiết sau khi rời núi Thường Bình thì đến thẳng công ty và ở đó cho đến khi cảnh sát đến thẩm vấn.
Trong suốt thời gian đó anh ta họp hai lần, sau đó thì làm việc trong văn phòng vách kính, khu vực văn phòng chung bên ngoài có hơn một trăm người có thể làm chứng cho anh ta.
Điện thoại, bưu phẩm và những phương tiện thông