Trong đoạn ghi âm có giọng ba người con trai và tiếng la khóc nghẹt nghẹt như bị bịt miệng của Đinh Tư Tân.
“Hướng Thanh, nhét cái này vào mồm nó đi.
Giữ chặt tay nó cho tao.”
“Mẹ mày, bảo mày giữ chân nó chứ ai cho mày sờ hả Trương Sấm? Mày vội đe’o gì!”
“Con ranh nhà quê mà dám kiêu à, bố mày đã chơi những đứa xinh gấp tỉ lần mày cơ.
Mày thích lên mặt không, thích lên mặt không!”
“Đợi đấy, để bạn bè với thằng bạn trai mày thấy ảnh mày tr4n truồng xem còn kênh kiệu được nữa không!”
“Mẹ thằng kia đói ăn à! Không thấy nó gào to thế à? Mày có biết bịt mồm không hay phải để bố mày làm cho mày xem?!”
“…”
Sau đó tất cả âm thanh xa xa dần, chỉ còn lại tiếng chân chạy rầm rập hỗn loạn.
Vương Cảnh Bình có một cái MP4 giống hệt cái này, trong đoạn ghi âm cũng không ai nhắc đến Vương Cảnh Bình nên Quý Thương đoán Vương Cảnh Bình chính là người đã ghi âm.
Và cái đêm cứu hỏa đó trong lúc hỗn loạn trời xui đất khiến thế nào cậu và Vương Cảnh Bình đã cầm nhầm MP4 của nhau.
Cả nhà Đinh Hằng Viễn còn ở ngoài mộ, Quý Thương lúc đó giận điên người, cậu chạy bổ sang nhà Ngô Anh Tư mà không suy nghĩ gì cả.
Nhưng Quý Thương còn chưa kịp chất vấn Vương Cảnh Bình thì đã bị ai đó ở sau lưng đánh cho ngất xỉu.
Quý Thương thần người nhìn cái chuông gió bay bay ngoài sân thượng, Doãn Hạo nhẹ nhàng siết chặt bàn tay anh như an ủi: “Anh có nói cho Đinh Hằng Viễn không?”
Quý Thương khẽ gật đầu rồi lại cười bất đắc dĩ: “Nhưng sau đó cái MP4 bị tráo thành cái Đinh Hằng Viễn tặng anh lúc đầu.
Anh báo cảnh sát, cảnh sát cũng không tìm thấy đoạn ghi âm đó trong MP4 mà lại là một đoạn thu tiếng phim hình sự gần giống như vậy.”
“Cảnh sát nghĩ anh nghe đoạn phim ấy rồi tưởng tượng ra mọi chuyện.”
Quý Thương im lặng hồi lâu, anh còn nhớ rõ thái độ của Đinh Hằng Viễn khi nghe anh nói chuyện này: “Tất cả mọi người đều nghĩ anh nghe nhầm, Đinh Hằng Viễn cũng không tin anh.
Nhưng anh biết mình đã nghe được cái gì.”
“Nhưng mà anh không có bằng chứng nào cả.
Đinh Tư Tân vừa được chôn cất, đoạn ghi âm kia thì chẳng biết ở đâu, đêm đó nhiều người trong thôn đi cứu hỏa đều xác nhận đã tận mắt thấy khi lửa cháy mấy đứa con trai ở nhà Ngô Anh Tư chạy từ trong nhà ra và lên núi theo dòng người.
Chính anh, chính anh cũng gặp Vương Cảnh Bình và Hướng Thanh trên đường.
Anh tin chắc mình đã nghe được cái gì trong ghi âm nhưng mà anh sợ… anh sợ đến ngày nào đó có lẽ chính anh cũng sẽ bắt đầu hoài nghi…”
Thế nên Quý Thương ghi lại tất cả câu chuyện thật giả mơ hồ này, bao gồm cả mối tình sớm nở tối tàn của mùa hè năm ấy.
Chúng giống như một giấc mơ quá ngọt ngào mà kết thúc tàn nhẫn đến quá vội vàng.
Nhiều năm như vậy chẳng biết thứ giằng kéo trong những con chữ của Quý Thương, khiến anh không sao yên lòng được là nỗi buồn thương cho tình cảm đã mất hay là cái chết của Đinh Tư Tân nữa.
Đêm hôm trước hai người chẳng nghỉ ngơi được mấy, Doãn Hạo thì vội đọc truyện, Quý Thương thì từ lúc tỉnh rượu không ngủ được nữa.
Gần sáng anh ra đắp chăn cho Doãn Hạo nằm trên salon làm Doãn Hạo thức giấc.
Thế là Doãn Hạo quyết định dậy luôn, ngồi nghe Quý Thương kể lại thực tế những đoạn hư cấu trong sách.
Gió sớm mai se se lạnh, Doãn Hạo nhét ly nước ấm vào tay Quý Thương.
Mối quan hệ giữa Quý Thương và Đinh Hằng Viễn Quý Thương chỉ kể vắn tắt trong một câu nhưng phần này trong sách lại mô tả rất kĩ càng.
Quý Thương trời sinh thích con trai, Đinh Hằng Viễn lại từng có bạn gái.
Theo Phù Uy nói thì người bạn trai Quý Thương mới yêu thời học nghiên cứu sinh đã giấu anh việc mình từng có bạn gái, và vì thế nên Quý Thương lựa chọn chia tay.
Ngẫm lại thái độ chừng mực với Doãn Hạo thường ngày và những lời Quý Thương nói đêm qua khi say rượu thì có lẽ Quý Thương bây giờ là chim sợ cành cong.
Hai tiếng ‘trai thẳng’ đã bị anh khoanh vào vùng hạn chế mất rồi.
Có chuông tin nhắn, Tiểu Đắng gửi cho Doãn Hạo một số thông tin cá nhân của Dịch Thiếu Thanh mà anh nhờ cậu ta điều tra.
Doãn Hạo phóng to hình ảnh đưa cho Quý Thương xem.
Trong hộ khẩu của Dịch Thiếu Thanh cột tên từng sử dụng viết: Hướng Thanh.
“Đúng là anh ta.” khi nhìn thấy hiện trường tử vong của Dịch Thiếu Thanh Quý Thương đã lờ mờ đoán ra như vậy.
Vương Cảnh Bình và giờ là Dịch Thiếu Thanh đúng ra đều là người bị tình nghi trong cái chết của Đinh Tư Tân.
Nhưng không có chứng cứ nên chẳng ai tin Quý Thương, cái gọi là ‘bị tình nghi’ vốn chỉ tồn tại trong nhận thức của một mình Quý Thương mà thôi.
Sau mười hai năm liệu có ai đột nhiên biết được sự thật và dùng những cách báo thù trong sách của Quý Thương để trừng phạt từng người trong số họ? Đinh Hằng Viễn ư? Anh ta là người khả nghi nhất nhưng anh ta lại có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường quá hoàn hảo.
Doãn Hạo thoát bức ảnh vừa xong rồi tìm trong di động một hồi và chìa máy cho Quý Thương lần nữa.
Đó là bức tranh núi xa Doãn Hạo chụp ở nhà Vương Cảnh Bình khi điều tra vụ án 703, màu hoa hướng dương đã nhạt phai nhưng đó vẫn là bông hoa có màu duy nhất trong tranh.
Đinh Tư Tân nói đúng, hoa hướng dương giống hệt mặt trời.
Bức tranh này có được nhắc đến trong tiểu thuyết, Quý Thương cũng còn nhớ rõ.
Anh cầm điện thoại rồi nghi ngờ hỏi: “Em chụp ở đâu vậy?”
Doãn Hạo đáp: “Vụ 703, chụp trong nhà Vương Cảnh Bình đấy.
Anh ta vẫn luôn giữ bức tranh này.”
Quý Thương cúi đầu nhìn hình ảnh trong điện thoại rồi cười khinh miệt: “Em có biết tại sao trong truyện anh lại để cho Vương Cảnh Bình bị cắt lưỡi không?”
Doãn Hạo nói: “Bởi vì anh ta hèn nhát, nhu nhược.
Khi vụ án xảy ra anh ta chỉ chọn đứng nhìn, sau vụ án anh ta lại giữ im lặng, bao che cho thủ phạm.”
Đó đích xác là những gì Quý Thương nghĩ năm đó, giờ đây sau vụ án 703 được nghe nhiều điều về Vương Cảnh Bình từ Doãn Hạo nhưng Quý Thương vẫn không thay đổi ý tưởng ban đầu.
Anh thậm chí còn mơ hồ cảm thấy cái lưỡi đó của Vương Cảnh Bình vốn là thừa thãi.
Quý Thương nghĩ có lẽ đó chính là điều giáo sư Hồ Vĩnh Dư muốn nói về cái vùng xám tồn tại trong con người anh.
“Em đưa ảnh này cho anh xem làm gì?” Quý Thương liếc sang Doãn Hạo, không định che giấu suy nghĩ trong lòng mình, “Ý là anh ta đã sám hối suốt mười hai năm qua à? Thậm chí anh ta chọn rời khỏi thế giới này cũng một phần vì sự việc hồi đó hả?”
Doãn Hạo cầm lại điện thoại rồi nhìn Quý Thương: “Anh ta đã trả giá cho sai lầm của mình rồi, với lại lúc đó anh ta chưa đủ mười sáu tuổi.”
“Nhưng không ai được quyền tha thứ thay cho Đinh Tư Tân.
Cô ấy lương thiện biết bao, nhạy cảm biết bao.
Cô ấy sẵn sàng đối xử tốt với cả những người hầu như không quen biết.”
Doãn Hạo nghĩ đến những từ ngữ tàn nhẫn, đầy kích động Quý Thương dùng trong sách, nghĩ đến nỗi đau đã bị tước da không biết bao nhiêu lần khi Quý Thương viết ra những con chữ ấy… anh đặt bàn tay lên ngực Quý Thương: “Em chỉ muốn nơi này của anh dễ chịu hơn thôi.”
Hình như qua rất lâu sau Quý Thương mới bừng tỉnh, anh mỉm cười.
“Em chịu tin anh là quá đủ rồi, đàn em ạ.” thế rồi