Theo tài liệu về “tổ tông ba đời” Đặng Đăng tìm được thì tiền thân của tập đoàn Ký Ngạo hiện nay là một công ty xây dựng cỡ nhỏ tên “Hoa Minh”, công ty này do hai vợ chồng Phó Xuân Hoa, Trương Triển Minh thành lập.
Hoa Minh không phải là một công ty lớn, vốn điều lệ của nó chỉ có hơn một trăm vạn, các công trình nó nhận được thời kỳ mới hoạt động đều là những gói thầu phụ với giá trị thấp được “tái” qua nhiều cầu trung gian.
Dù không đến mức thua lỗ nhưng tình hình làm ăn của công ty chưa bao giờ thực sự khởi sắc.
Bước ngoặt của công ty xây dựng nhỏ này đến vào khoảng chục năm trước.
Năm ấy Hoa Minh mua được một lô đất ở khu vực phía Nam thành phố Vân Bàn, từ đó nó bắt đầu bước chân vào thị trường bất động sản.
Khi Hoa Minh mua lô đất này chính quyền chưa công bố quy hoạch đô thị mới nên đa số công ty bất động sản không đánh giá cao tiềm năng của khu vực đó.
Thế là Hoa Minh dễ dàng vượt qua được số ít đối thủ cạnh tranh để chiến thắng với một mức giá rất phải chăng.
Sau khi Hoa Minh động thổ, đổ móng và bắt đầu xây nhà để bán không lâu thì chính phủ chính thức ban hành văn kiện Đảng về quy hoạch đô thị tại thành phố Vân Bàn.
Văn bản này không chỉ đề cập đến chính sách chuyển dịch trung tâm kinh tế của thành phố về phía Nam mà còn cả kế hoạch xây dựng đường tàu điện ngầm đầu tiên của Vân Bàn nữa.
Trong một đêm, giá đất và giá nhà tăng vọt, công ty xây dựng Hoa Minh kiếm bộn tiền.
Từ một doanh nghiệp nhỏ không tiếng tăm, Hoa Minh trở thành nhà đầu tư bất động sản lẫy lừng ở thành phố Vân Bàn.
Nhưng những năm tiếp theo, cùng với giá đất leo thang và những chính sách quản lý ngày càng siết chặt của nhà nước đối với ngành bất động sản, ngoài những xí nghiệp kinh doanh bất động sản có tính chất quốc doanh luôn trụ vững thì rất nhiều công ty xây dựng vừa và nhỏ và các doanh nghiệp địa phương đều bị điêu đứng.
Sau một thời gian không vớt vát được nhiều lợi nhuận từ thị trường bất động sản, sáu năm trước công ty Hoa Minh bắt đầu chuyển ngành, không còn tập trung vào đất cát nữa.
Cũng trong năm đó công ty cung cấp lao động Đồng Mị Tình làm việc bị Hoa Minh thu mua, Đồng Mị Tình tiếp tục ở lại phục vụ cho chủ mới.
Không lâu sau cô ta được bổ nhiệm thay thế người đại diện theo pháp luật đương nhiệm là Phó Xuân Hoa, Hoa Minh cũng chính thức đổi tên thành tập đoàn Ký Ngạo.
Vợ chồng Phó Xuân Hoa, Trương Hiển Minh tuy đã rút lui khỏi tuyến đầu nhưng rõ ràng hai người này đều là những doanh nhân thành đạt, đã được tôi luyện bởi sóng gió thương trường.
Với kinh nghiệm trận mạc như vậy, việc hai vợ chồng họ tỏ ra bình tĩnh và sáng suốt hơn so với những người khác cùng hoàn cảnh cũng là dễ hiểu.
Tuy nhiên Quý Thương vẫn cảm thấy Phó Xuân Hoa và Trương Triển Minh làm cha mẹ mà tỏ ra dửng dưng như vậy khi vừa mất đứa con trai duy nhất thì chẳng hợp lý chút nào.
Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi Trương Sấm bị giết, vậy mà khi có cảnh sát đến nhà thay vì sốt ruột hỏi thăm tình hình điều tra họ lại rất bình tĩnh hợp tác với cảnh sát.
Các câu hỏi mang tính thủ tục được đưa ra, hai vợ chồng đều trả lời giống hệt những gì đã được ghi lại trong lần thẩm vấn trước.
Thế nhưng khi Doãn Hạo và Quý Thương dẫn dắt câu chuyện tới cái tên Ngô Anh Tư, thái độ của Phó Xuân Hoa bắt đầu thay đổi.
“Sao các anh lại hỏi về bà ấy?” Phó Xuân Hoa tỏ vẻ khinh miệt, “Một bà già ở viện dưỡng lão thì liên quan gì đến vụ án?”
Doãn Hạo giải thích: “Theo những gì cảnh sát nắm được thì cái chết của Trương Sấm con bà không phải là một vụ án riêng lẻ mà nằm trong một chuỗi vụ án được hung thủ lên kế hoạch từ trước.”
Trước đó cảnh sát chưa từng tiết lộ cho cha mẹ Trương Sấm về mối liên quan giữa vụ án Vương Cảnh Bình, Dịch Thiếu Thanh với vụ án này.
Vậy mà sau khi nghe Doãn Hạo thông báo đôi vợ chồng này dường như không hề kinh ngạc, xem ra đây không phải lần đầu họ biết về điều này.
Phó Xuân Hoa mím môi, trừng mắt, cố thể hiện thái độ vừa ngờ vực vừa sốt ruột, bà ta ngắt lời Doãn Hạo: “Vậy thì việc này liên quan gì đến Ngô Anh Tư? Chẳng lẽ một bà già bại liệt trước khi xuống mồ còn phải trả thù gia đình đã bỏ rơi bà ta bằng cách hại con tôi hay sao? Thật là nực cười.”
“Bà Phó cứ bình tĩnh.” Doãn Hạo nói: “Bà hiểu lầm rồi, theo tôi được biết lâu nay Ngô Anh Tư không hề để bụng chuyện bị người nhà bỏ rơi khi trước, và bà ấy cũng không phải đối tượng tình nghi của vụ án này.”
Ngừng lời một chút, Doãn Hạo lại nói: “Chúng tôi đề cập đến bà ấy là bởi vì ba vụ án vừa xảy ra bao gồm cả vụ mưu sát Trương Sấm con trai bà đều có một điểm chung, cũng là mối liên quan duy nhất chúng tôi tìm được.
Chuyện này phải truy ngược về mười hai năm trước, Trương Sấm và ba người bạn nữa về thôn Hoa Đài, khi đó đã xảy ra vụ việc một thiếu nữ bất ngờ tử vong.”
“Các anh bảo là tử vong bất ngờ thì còn liên quan gì đến con tôi nữa?” Phó Xuân Hoa cười mỉa mai, bà ta huých ông chồng đang ngồi hút thuốc bên cạnh mình với vẻ thản nhiên, “Hồi đó chính ông lái xe đưa Tiểu Sấm về quê nhỉ, nó có mấy đứa bạn? Ông còn nhớ không?”
Trương Triển Minh nhíu mày, ông ta búng tàn thuốc rồi trả lời vợ: “Tiểu Sấm ngồi ghế phụ, ghế sau có hai đứa con trai nữa.”
Phó Xuân Hoa nghênh mặt sang Doãn Hạo: “Tôi chẳng kỳ vọng gì vào năng lực làm việc của cảnh sát các anh đâu, nhưng điều tra cái gì cũng phải tìm hiểu cho kĩ chứ.
Đừng để bị người ta lợi dụng.”
Phó Xuân Hoa lờ đi nội dung vụ việc mười hai năm trước nhưng lại phối hợp với chồng đính chính lại số người Doãn Hạo đề cập.
Hành động này của bà ta thật là đáng ngờ.
Doãn Hạo nhíu mày, biết vòng vo nữa cũng không ích gì nên anh nghiêm mặt nói: “Theo một cụ hàng xóm của Ngô Anh Tư thì Ngô Anh Tư từng kể chị gái bà ta có hai người con gái.
Nói cách khác bà Phó đây còn có một người chị hay em gái nữa, bà cho chúng tôi xin thông tin của