Đã có kết quả giám định.
Vân tay của Đinh Thiếu Đông trùng khớp với vân tay trong gói hàng chuyển phát Quý Thương nhận được và dấu tay để lại ở tầng hai hiện trường vụ án Dịch Thiếu Thanh.
Con dao giải phẫu Đinh Thiếu Đông chủ động giao nộp cũng phù hợp với vết cắt lưỡi trong vụ án Vương Cảnh Bình đầu tiên và các vết thương do dao khác trong vụ Trương Sấm cuối cùng.
Khi Đinh Hằng Viễn bị “mời lên” cục đủ hai tư tiếng thì người chủ khu cắm trại cung cấp cho cảnh sát thông tin liên lạc của một vị khách.
Người khách nọ xác nhận Đinh Hằng Viễn đã ngồi câu cá gần ông ta suốt buổi chiều xảy ra vụ án Trương Sấm.
Vì bắt gặp Đinh Hằng Viễn gọi video cho con gái nên buổi hôm đó hai người còn chuyện trò tâm sự với nhau cả chuyện gia đình, công việc.
Đinh Hằng Viễn được rời khỏi cục cảnh sát.
Lệnh bắt Đinh Thiếu Đông được phê duyệt.
Khi nghe tin Đinh Thiếu Đông đã ra đầu thú Hàn Huân cuối cùng cũng thừa nhận mình không phải hung thủ giết người.
Lý do trước đây anh ta muốn nhận hết tội danh một phần là để bao che cho Đinh Thiếu Đông, một phần nữa là thực tâm anh ta cũng muốn chính tay mình giết những kẻ đó.
Động cơ của Đinh Thiếu Đông rất rõ ràng, lời khai của ông ta về quá trình gây án rất chính xác, vật chứng cũng đầy đủ.
Thoạt trông chuỗi vụ án kéo dài hai tháng này cuối cùng đã đến hồi kết.
Thậm chí thành viên đội hai ở tầng trên trước kia hiếm khi giao lưu với tầng dưới, dạo này thỉnh thoảng lại xuống hỏi thăm tình hình điều tra cũng vui vẻ chúc mừng tổ chuyên án đã phá thành công một vụ án lớn.
Thế là các nhân sự tổ chuyên án vốn rất kín miệng cũng hứng chí tiết lộ rằng công tác điều tra đã xong xuôi rồi.
Tiếp theo họ sẽ chuyển ngay hồ sơ sang viện kiểm sát để tiếp tục thủ tục tố tụng.
Sẽ có một khoảng thời gian chờ viện kiểm sát quyết định tiếp nhận hồ sơ từ cơ quan công an, tuy nhiên về cơ bản các thủ tục đều đang được tiến hành đúng quy định, không có gì bất ngờ phát sinh.
Cứ thế nửa tháng trôi qua.
Một sáng đầu thu, Quý Thương thức dậy và thấy điện thoại đang đổ chuông nhắc lịch “sinh nhật thầy”.
Hoa tử vi ngoài cửa sổ đã tàn hết, nhân gian hoa gấm không còn nữa rồi.
Thế mà trong cái đìu hiu quạnh quẽ của trời thu hoa mộc đã âm thầm hé nụ, chẳng sánh được với những chùm bông nở rộ rực rỡ chỉ có hương thầm cứ thoang thoảng theo gió đưa.
Cỏ cây thay áo, trời đất thịnh suy nhưng mầm sống luôn tồn tại khắp nhân gian.
Quý Thương nhắn tin cho Doãn Hạo “Mai sinh nhật thầy, anh phải đi thủ đô.”
Dạo này trung đội hai được điều động sang hỗ trợ đội một cảnh sát hình sự để điều tra một vụ lừa đảo qua mạng quy mô lớn.
Cả đội đêm nào cũng phải ở lại làm đến khuya, suốt tuần này Doãn Hạo không đến được Nhàn Tiêu với Quý Thương.
Biết tin Quý Thương định đi thủ đô một mình Doãn Hạo rầu lòng hết sức.
Mò lên trình bày hoàn cảnh với đội trưởng đại đội một Tào Vệ Vệ không ăn thua, anh lại sang tìm đội trưởng Tằng Hiền của đội hai.
Cách nào anh cũng phải xin đội trưởng Tằng giãn việc cho mình được nghỉ hai hôm, tết Trung Thu phải thu xếp về thăm cha mẹ chứ bộ.
Lần trước khi gặp Hồ Vĩnh Dư ở Vân Bàn Quý Thương đã nhắc đến việc mừng sinh nhật thầy nhưng hẳn là ngại Quý Thương phải đi xa về thủ đô nên ông ta bảo sẽ không tổ chức tiệc mà chỉ làm một bữa cơm gia đình thôi.
Ban đầu Quý Thương định gửi quà cho thầy trước ngày sinh nhật nhưng có người trong đám bạn học cũ nói rằng năm nay Hồ Vĩnh Dư được thăng chức từ hiệu phó lên hiệu trưởng đại học Công An.
Lần này đúng là song hỉ lâm môn nên mọi người muốn tổ chức tiệc sinh nhật thật long trọng cho thầy.
Thế là Quý Thương nảy ra ý tưởng đi thủ đô.
Anh và mấy người bạn học cũng ở ngoại tỉnh quyết định sẽ cho thầy một bất ngờ.
Vì đã hẹn với bạn học nên Quý Thương không thể chiều theo lịch trình của Doãn Hạo.
Hai người đi riêng đến thủ đô, và từ hôm đó đến tận ngày sinh nhật Hồ Vĩnh Dư hai anh em không kịp gặp nhau lần nào.
Tiệc sinh nhật do nhóm cựu học viên tổ chức nên khi được mời sau vài câu thoái thác Hồ Vĩnh Dư đã vui vẻ nhận lời.
Học viên cũ của ông ta hiện giờ nhiều người đã trở thành những nhân vật tiếng tăm trên chính trường lẫn thương trường, đây đương nhiên là niềm tự hào của Hồ Vĩnh Dư và cũng là lý do khiến ông ta không thể chối từ tấm lòng của họ.
Bữa tiệc được tổ chức tại sảnh lớn của một khách sạn cực kỳ sang trọng.
Người tham dự đều phải mặc lễ phục và có thiệp mời, thế là nhóm Quý Thương mong tạo bất ngờ cho thầy lại suýt không được qua cửa, cuối cùng chính Hồ Vĩnh Dư phải ra đón họ vào.
Nhưng quả là Hồ Vĩnh Dư bị kinh ngạc thật.
Lúc mới ra ông ta hết há hốc miệng lại cau mày, không biết có phải vì phòng tiệc nóng quá không mà mặt ông ta đỏ bừng, thái dương còn thấy rịn mồ hôi.
Đến khi thấy Quý Thương Hồ Vĩnh Dư ngẩn ra mất một lúc rồi mới nói: “Mấy thằng ranh này, đến sao không báo trước với thầy.”
Với Quý Thương mà nói những gương mặt trong bữa tiệc quá nửa là xa lạ.
Ấy thế mà xung quanh anh chốc chốc lại vang lên các loại danh xưng như “tổng giám đốc A”, “cục trưởng B”, “thanh tra C”… xem ra cuộc chuyện phiếm nào cũng đầy mùi tiền tài, quyền lực.
Sau khi Hồ Vĩnh Dư đọc diễn văn cảm ơn, người dẫn chương trình trở lại sân khấu giới thiệu tiết mục kế tiếp bằng giọng rất bí ẩn.
Anh ta nói đại để là các học viên đã chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho thầy, mọi người phải vỗ tay trên một phút thì món quà mới được hé lộ.
Quý Thương đứng trong một góc hẻo lánh của sảnh tiệc, chăm chú nhìn trên đài.
Giữa lúc tiếng vỗ tay đang nổ giòn thì một người phụ nữ trung niên mặc váy dài màu đen đến gần anh.
Bà ta nhìn Quý Thương bằng ánh mắt rất thích thú.
“Cậu là Quý Thương phải không?” bà ta hỏi.
“Tôi là Quý Thương, xin hỏi cô đây là…?” Quý Thương cảm thấy người phụ nữ tươi cười trong bộ váy nền nã này rất quen mà không thể nhớ được mình đã gặp bà ta ở đâu.
“Cô là Hạ Quyên.” quý bà kia trả lời rồi lại mỉm cười, tiếp: “Cô là mẹ Doãn Hạo.”
Ngay lập tức một loạt hỏi chấm nảy ra trong đầu Quý Thương, anh cuống đến lập bập chân tay, mãi sau anh mới líu lưỡi nói: “Chào cô Hạ ạ, trùng hợp quá, cô cũng đến dự sinh nhật giáo sư Hồ ạ?”
Hạ Quyên cười, khoát tay: “Công ty cô tổ chức bữa tiệc này, cô đến ngó qua thôi, chủ yếu là để gặp cháu.”
“Đến gặp cháu ạ?” Quý Thương ngơ ngác, theo anh biết Doãn Hạo đã thông báo cho gia đình chuyện hai đứa đâu.
Một lát sau Hạ Quyên mới cười đáp: “Doãn Hạo bảo cháu sẽ đến dự tiệc sinh nhật giáo sư Hồ Vĩnh Dư ấy mà.
Thật là, cũng may ở Vân Bàn có bạn bè các cháu trông nom nó, nghe nói cháu còn giúp nó điều tra vụ án nữa.
Cô nghĩ phải đến gặp tận nơi để cảm ơn cháu mới được.”
Quý Thương khiêm tốn đáp: “Cô Hạ đừng khách sáo, cháu đâu giúp được gì nhiều.
Doãn Hạo là một cảnh sát rất thông minh, mẫn cán, dù không có cháu cậu ấy cũng sẽ phá án rất nhanh thôi.”
Hạ Quyên gật đầu, cười nói: “Ừ phải đấy, Doãn Hạo nhà cô tính giống ba nó lắm, hơi bộc trực một tí nhưng được cái tốt.
Mặt mũi được, dáng cũng được, công việc lại ổn định, vợ chồng cô thì không áp lực gì nó chuyện kinh tế.
Cái thằng này thật… cứng đầu, à không, phải nói là nó cố chấp lắm.
Hễ nó muốn gì hay muốn tìm ra cái gì là phải làm bằng được, vợ chồng cô có ghìm được nó đâu…”
Trên sân khấu người dẫn chương trình đang đếm ngược một phút vỗ tay, khi số đếm lùi dần về một con số ngoài tiếng vỗ tay bên dưới bắt đầu rộ lên cả những lời xuýt xoa hưng phấn.
Quý Thương thì đang nghe Hạ Quyên rót vào tai các thể loại ưu điểm của Doãn Hạo, anh thấy là lạ nhưng nhất thời không thể phân tâm để nghĩ kĩ được.
Hai mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình lớn màu trắng sau lưng người dẫn chương trình.
“Một phút!” người dẫn chương trình cười tươi như hoa và bấm nút bắt đầu, “Đáp án đến đây!”
Hình ảnh trên màn hình dường như cũng được quay trong