Con người Quý Thương đúng là rất kỳ lạ.
Tiểu thuyết của anh có rất ít độc giả, người hâm mộ anh có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng hình như anh rất kiên trì với sự nghiệp sáng tác.
Kiên trì đến mức đảo lộn cả nếp sinh hoạt bình thường.
Ban đêm anh dốc hết ruột gan vào câu chữ, rồi ban ngày anh ngủ tới quá trưa.
Chẳng khác gì ma cà rồng ngủ ngày ăn đêm, bảo sao Tiểu Nê Ba chẳng nói ban ngày sếp cô không tiếp khách.
Hôm nay là thứ bảy, dưới lầu khá đông khách.
Những dây đèn sáng lấp lánh, trên nền bằng quanh hồ nước dựng mấy cái lều nhỏ, ngoài lều cũng treo đèn màu sặc sỡ.
Nhìn từ sân thượng xuống bên dưới giống như một miền đất bao la vãi đầy tinh tú, mặt nước lại soi bóng một vầng trăng.
Bầu trời đêm trên đầu hôm nay cúi đầu cũng được thấy.
Nhàn Tiêu có vẻ làm ăn rất được, Tiểu Nê Ba tất bật như con thoi, cô nàng sải bước qua lại dưới lầu mà chẳng kịp ngẩng lên chào sếp một câu.
Quý Thương nhìn theo bóng Tiểu Nê Ba chạy từ bãi cỏ lên sảnh trước rồi từ sảnh trước vào trong bếp anh mới quay đi.
Vốn anh đang cười nhưng như chợt nghĩ đến chuyện gì, một ký ức xa xôi nào đó khiến nụ cười tươi tắn trên môi anh lại thoáng đôi phần cảm thương, tiếc nuối.
Doãn Hạo hỏi: “Sao vậy?”
Quý Thương không nghĩ chút cảm xúc thoảng qua của mình cũng bị người ta nhận ra, anh đành giả ngu, chỉ chỉ máy tính trước mặt Doãn Hạo: “Tự dưng tôi có ý tưởng, cậu làm việc của cậu nhé, tôi đi viết đây.”
Doãn Hạo không hỏi thêm mà chỉ nói: “Đừng đóng cửa thì hơn.”
Quý Thương liền đẩy mở toang cái cửa mới đóng một nửa, ý là rất hợp tác: “Vâng ạ, thưa đàn em Doãn Hạo.”
Quý Thương ngồi mổ cò đến tận 12 giờ đêm.
Tốc độ “múa phím” của anh rõ ràng là chậm hơn suối câu từ lai láng trong đầu, anh cứ gõ được vài chữ thì ý tưởng mới nảy ra đã vội tan biến như giấc hòe (1).
Khách vãn dần, đêm yên tĩnh chỉ có tiếng ếch kêu và tiếng lật giấy thỉnh thoảng vang lên từ phòng khách.
Cơn buồn bực trong người Quý Thương dịu bớt, lắng nghe tiếng ếch kêu thành giai điệu nhịp nhàng bụng anh lại bắt đầu kêu rột rột.
Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ ăn đêm.
Quả nhiên chỉ mấy phút sau có tiếng Tiểu Nê Ba gõ cửa.
Doãn Hạo đứng dậy ra mở.
Tiểu Nê Ba bưng một đĩa thức ăn và trái cây đặt xuống bàn, trông đầy đặn hơn mọi khi, hẳn là có cả phần của Doãn Hạo.
Quý Thương đi ra phòng khách, giả bộ hỏi: “Ủa sao em lên đây, Nghê Hiểu? Có việc gì à?”
Màn hình máy tính của Doãn Hạo chợt sáng lên, Quý Thương liếc nhìn đúng một giây rồi lẳng lặng đưa mắt qua hướng khác.
Thật tình không phải Quý Thương cố ý muốn xem trộm tin mật của cảnh sát mà là cái cành củi linh cảm khô héo của anh bây giờ đang rất rất cần hấp thu mọi chất dinh dưỡng có thể mót được từ bốn phương tám hướng.
Đó là một bức ảnh hiện trường án mạng, người chết ngồi, không nhìn rõ mặt nhưng tư thế thì rất sắc nét.
Nghê Hiểu chẳng buồn để tâm đến mặt mũi của sếp mình: “Tối nào anh chẳng ăn khuya giờ này? Sao hôm nay không muốn ăn ạ? Thế thôi em bưng xuống nhé?”
“Bê lên đến đây rồi… thôi để anh ăn mấy miếng.” Quý Thương làm bộ làm tịch xong lại nhớ đến hình ảnh Tiểu Nê Ba bận rộn hồi nãy, anh nghiêm mặt bảo: “Em phải bố trí người trực lễ tân thay em ca tối chứ, ngày nào cũng ôm hết việc thế à? Đi ngủ nhanh lên.”
Nghê Hiểu bảo: “Phải tự làm em mới yên tâm, mệt quá thì em chợp mắt một tí cũng được.
Ban ngày rảnh rỗi em ngủ bù, sếp không phải lo cho em đâu.”
“Ai lo cho em, thôi xuống đi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Nê Ba hí hớn đóng cửa rút lui.
Hai giây sau cô nàng lại hé cửa thò cổ vào, ra vẻ hiểu biết dặn Doãn Hạo: “Cảnh sát Doãn… à nhầm, anh Doãn à, sếp em mà đi tắm đi cầu gì không tiện thì anh đỡ ảnh tí nha.
Mà nếu anh không ưng hộ ảnh thì gọi em nhá!”
Quý Thương suýt tức thở, đồng chí thương binh tàn nhưng quyết không phế gào lên: “Anh có liệt đâu, làm sao phải hộ! Nghĩ cái gì không biết.”
Tiểu Nê Ba đi rồi Quý Thương vội quay sang phân bua với Doãn Hạo: “Cậu đừng nghe nó nói linh tinh, tự tôi làm được hết.”
Và chỉ mấy giây sau câu nói này, Quý Thương miệng ngậm sandwich, tay trái cầm một quả quýt chìa ra trước mặt Doãn Hạo.
Doãn Hạo nhìn nhìn anh: “Tôi không ăn đâu, cảm ơn.”
Quý Thương đặt quả quýt xuống trước mặt Doãn Hạo rồi đưa tay cầm cái sandwich trên miệng: “Bóc làm đôi hộ tôi với, cảm ơn.”
Doãn Hạo ngẩng hẳn lên nhìn Quý Thương, anh cười cười giễu: “Anh có liệt đâu, sao không bóc được quả quýt à?”
Quý Thương chực hất mặt bỏ đi nhưng Doãn Hạo dù ngoài miệng nói vậy tay vẫn bóc quýt hộ.
“Nửa kia để cảm ơn cậu đấy.” Quý Thương chỉ bốc nửa quả rồi mím môi cười bỏ vào phòng làm việc.
Quýt của Tiểu Nê Ba Quý Thương luôn chỉ dùng để ăn cho tỉnh ngủ.
Mà ngồi trong phòng dỏng tai nghe ngóng hồi lâu vẫn không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, anh lại đứng dậy lưỡn thưỡn đi ra lấy nước uống.
Bàn ăn trống trơn, vỏ quýt trong thùng rác, Doãn Hạo ăn hết rồi.
Không lẽ bữa nay Tiểu Nê Ba mua được quýt ngọt rồi? Quý Thương nếm thử một múi, ui chu choa nó vẫn chua vãi linh hồn.
Quý Thương thầm ghim trong lòng: “Cái người ngoài kia ăn chua gớm thật!”
….
Ngày xảy ra vụ án Vương Cảnh Bình, khi cảnh sát có mặt tại hiện trường ở đó ngoài người báo án còn một số người nữa đứng xem.
Ảnh chụp hiện trường vụ án nhanh chóng bị tung lên mạng, sau đó cảnh sát phải can thiệp xóa hết những bài đăng sai sự thực phục vụ quần chúng hiếu kỳ, dần dần vụ việc mới được kiểm soát.
Hiện nay dù hình ảnh và thông tin của nạn nhân không được công bố nhưng công tác điều tra loại trừ cảnh sát thực hiện vẫn khiến tin tức nhanh chóng bị lan truyền trong một phạm vi nhỏ.
Hầu hết học sinh của Vương Cảnh Bình đều đã biết tin anh ta bị hại.
Khi phát hiện cái tên Cam Lạc Lạc trong danh sách học sinh, Sài Lộ chỉ thiếu nước gọi ngay em này lên thẩm vấn.
Họ hỏi xong khoảng một phần tư học sinh mới đến lượt Cam Lạc Lạc.
Hôm nay trường không bắt buộc mặc đồng phục nên cô bé mặc một bộ váy cotton liền thân, đi đôi dép sandal hơi cũ, khoác túi chéo móc những món phụ kiện kim loại đã bạc màu.
Váy áo giản dị không hề ảnh hưởng đến vẻ xinh xắn tươi trẻ của cô.
Thời nay khác xưa nhiều, bây giờ học sinh tiểu học cũng có điện thoại thì lứa cấp hai càng khỏi phải bàn.
Bởi vậy dù trường đã khuyến cáo các em được hỏi xong nên về nhà ngay thì những đứa ngồi chờ đến lượt hầu như cũng đã biết chuyện hết.
Ý kiến của đám học sinh về Vương Cảnh Bình thống nhất với các giáo viên.
Nói đến Vương Cảnh Bình phần lớn các em đều tỏ ra thương tiếc, nhưng hiếm học sinh nào lại vừa kinh ngạc vừa đau khổ như Cam Lạc Lạc.
Phản ứng của cô bé giống như đến giờ này cô mới biết chuyện vậy.
Cam Lạc Lạc khóc sướt mướt, Sài Lộ phải ngồi bên cạnh an ủi rất lâu cô bé mới bình tĩnh lại để bắt đầu trả lời câu hỏi.
Cam Lạc Lạc không hề giấu giếm việc Vương Cảnh Bình gửi tiền cho mình hàng tháng.
Cha Cam Lạc Lạc bị bệnh qua đời, mẹ cô làm phục vụ trong một nhà hàng.
Còn cô thì thi được vào trường trung học Thần Tinh và được miễn học phí.
Bởi vậy tuy hai mẹ con sống khá vất vả nhưng trước kia họ vẫn xoay xở được qua ngày.
Mọi chuyện bắt đầu trượt dốc từ hơn một năm trước, khi đó mẹ Cam Lạc Lạc bị xe điện đâm bị thương chân.
Người gây tai nạn bỏ chạy, lại không phải tai nạn lao động nên cơ quan chỉ chi trả trợ cấp ở mức thấp nhất.
Cứ thế cứ thế không những họ không thể lo được tiền thuốc cho bà mẹ mà sinh hoạt phí của hai mẹ con cũng không biết trông cậy vào đâu.
Về sau tình cờ Cam Lạc Lạc biết được làm nhân viên tiếp rượu được trả hoa hồng rất cao, vậy là cô kiếm một tấm ** (2) để tối tối sau giờ học đến quán bar