Lâm Hiển thấy được tờ giấy Kiều Cương để lại, biết hắn đi đến nhà Tống Viễn rồi, lập tức lái xe đuổi tới đây.
Hắn ở trong lòng thầm mắng Kiều Cương cái đồ ngu ngốc, đến Tống gia tìm Tống Viễn chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới! Tống Viễn trước đây không có tổn hại hắn, không có nghĩa là bây giờ cũng sẽ làm như vậy.
Sự điên cuồng và mối tình si của nó đối với Kiêu Cương có quan hệ trực tiếp, nếu như nói ban đầu nó chỉ nghĩ có thể ở bên cạnh Kiều Cương là tốt rồi, sau khi liên tục giết ba người, không dám đảm báo cách nghĩ trước đó sẽ không biến chất.
Trên thực tế, hắn nghĩ Tống Viễn đã mất hết kiên nhẫn rồi...
Nó dẫn Kiều Cương tới nhà nó, tuyệt đối có âm mưu! Hắn phải làm bây giờ, chính là đi ngăn cản nó!
Bởi vì có chìa khoá nhà Tống Viễn, Lâm Hiển đi vào vô cùng dễ dàng. Hắn đi qua sân vườn vào phòng khách.
Trong phòng chẳng có một chút ánh sáng, đèn đó tất cả đều bật không lên, Lâm Hiển không thể làm gì khác hơn là dùng đèn màn hình điện thoại miễn cưỡng rọi đường.
"Kiều Cương! Ngươi ở đâu?"
Hắn lớn tiếng kêu to trong nhà, mong muốn có thể nhận được được hồi âm, nhưng kết quả vẫn làm hắn thất vọng rồi.
Hắn quyết định lên lầu trên, ngọc bội lần trước hắn đeo đã vỡ nát, tuy rằng vị cao tăng kia cho hắn một tượng phật bằng ngọc, nhưng không biết nó đối với Tống Viễn có tác dụng gì hay không.
Ánh sáng điện thoại di động phát ra rất yếu ớt, gần như chỉ có thể chiếu tới phía trước khoảng cách chừng hai, ba bước chân.
Lúc đi lên phân nửa cầu thang, Lâm Hiển phát hiện chân mình không thể động đậy.
Một bàn tay tái xanh, đang vững vàng nắm chặt mắt cá chân của hắn.
Lâm Hiển cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị cánh tay đó cố sức kéo ngã trên cầu thang, sau đó một đường bị lôi xuống.
Lúc ngã xuống trán đập vào bậc thang, Lâm Hiển không có nửa phân sức phản kháng, lúc bị kéo dài tới sàn nhà, ngay cả ý thức đều đã mơ hồ.
Hắn liều mạng bắt bản thân duy trì sự tỉnh táo, một lát sau từ trên mặt đất đứng lên. Điện thoại di động lúc bị lôi xuống không biết rớt đâu rồi, con mắt hắn trong bóng tối đã có thể thấy lờ mờ vài thứ, xung quanh tuyệt không có gì dị dạng, cánh tay vừa rồi hình như chỉ là ảo giác của hắn, nếu như điều không phải trên đầu hắn còn đang chảy máu.
Đang cảnh cáo hắn không được lên lầu sao?
Lâm Hiển cười khinh miệt, lại một lần nữa đi lên cầu thang.
Lúc bàn tay đó một lần nữa xuất hiện, Lâm Hiển nhận thấy được nó ngay tức khắc tránh qua, động tác rất nhanh nhẹn. Sau khi lập lại vài lần, cánh tay ẩn hiện trong bóng tối hình như cũng bắt đầu tức giận, lộ ra bộ phận khác của thân thể.
Khi toàn bộ khuôn mặt nó lộ ra thì, Lâm Hiển nhận ra nó là ai.
Không phải là Tống Viễn như lúc đầu hắn tưởng, mà là kẻ đã chết Giản Hạ.
"Vì sao là ngươi?"
Lâm Hiển vẫn còn thể bảo trì lãnh tỉnh, cẩn thận nhìn nó.
Giản Hạ không có trả lời hắn, gương mặt thanh tú của nó đã không còn sắc hồng thuận của người sống, mà là màu than chì của xác chết, vẻ mặt không có chút xúc cảm nhìn Lâm Hiển, đối với vấn đề của hắn không có nửa điểm phản ứng.
Lâm Hiển nghĩ có chút kỳ quái, lại nhớ tới lúc còn sống nó là bạn tốt của Kiều Cương, có nói thế nào thì nó cũng không muốn bạn bè tốt của mình gặp chuyện không may chứ, hay là có thể thuyết phục nó đi cứu Kiều Cương cũng không chừng.
"Giản Hạ, Kiều Cương bây giờ đang ở chỗ Tống Viễn, hắn đang gặp nguy hiểm!"
Giản Hạ nghe xong hai chữ "Kiều Cương" hơi khẽ động, Lâm Hiển trong lòng cũng khẽ động, đang muốn khuyên bảo nó đi cứu người, không nghĩ tới Giản Hạ đi lên hai bước vươn tay muốn bóp cổ hắn.
Lâm Hiển thấy tình thế không ổn, lập tức đánh trả. Trước đây lúc trong trường cảnh sát hắn là quán quân các môn võ phối hợp, tuy rằng khí lực của Giản Hạ mạnh kinh người, nhưng dù sao cũng không có cái gì kỹ thuật, bị một cước đá trúng bụng té ngã trên mặt đất.
Lâm Hiển chớp thời cơ chạy hướng lên lầu, Giản Hạ đứng lên rồi cũng lung lay bắt đầu đi, thế nhưng tốc độ không nhanh.
Bước lên bậc thang cuối cùng, Giản Hạ còn không có đuổi theo, Lâm Hiển trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dạng vừa rồi của Giản Hạ hình như không có ý thức của chính mình, chỉ biết tấn công hắn. Nó biến thành cái dạng này, Tống Viễn tuyệt đối không thoát được can hệ, lẽ nào người bị Tống Viễn giết sẽ bị nó khống chế sao?
Như vậy lần trước Văn Đại Dũng quả nhiên cũng là bị nó sai khiến đến tập kích hắn.
Lâm Hiển cười khổ một chút, đây chẳng phải là một tin tức tốt.
Tống Viễn giết ba người, có nghĩa là hắn còn hai “người’ phải đối phó?
Có câu ‘vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến’, nghe thấy tiếng khóc trầm thấp mà dị dạng của một cô gái, Lâm Hiển đại khái biết mình gặp phải ai rồi.
Ở khoảng giữa hành lang, một cô gái mặc váy đỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất, mái tóc thật dài rủ xuống, đang khóc hu hu.
Nó ngồi ở chỗ Lâm Hiển nhất định phải đi qua, hắn là thế nào cũng tránh không khỏi. Hơn nữa nếu không đi qua, Giản Hạ phía sau cũng sắp sửa đuổi kịp.
Lâm Hiển kiên trì nỗ lực lách quá nó, khi hắn đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ vẫn đang khóc, không có một chút ý muốn ngẩng đầu lên.
Lâm Hiển tuyệt không dám sơ suất, luôn luôn chú ý cử động của nó. Ngay khi hắn đi qua bên người nó, mái tóc thật dài đó đột nhiên bắt đầu cử động, quấn lấy hai chân hắn, cũng không ngừng tiếp tục mọc dài lên trên.
Hắn bị tóc quấn té trên mặt đất, thân thể lạnh lẽo của Tiểu Vũ bắt đầu bò tới, khi nó đưa mặt tới trước mặt hắn, toàn bộ tròng trắng mắt của nó đều là mao mạch bị vỡ, thoạt nhìn toàn là màu đỏ chói đáng sợ. Kinh khủng nhất chính là, trên mặt nó không có da, chỉ có lớp cơ vả mỡ bại lộ ra bên ngoài.
Hiệu quả thị giác vô cùng kích thích, làm Lâm Hiển nhắm hai mắt lại, nỗ lực bỏ qua hơi thở mang theo mùi máu tanh trên mặt.
Trên mặt cảm thấy có gì đó bắt đầu sờ soạng, Lâm Hiển biết đó là ngón tay của Tiểu Vũ.
Đầu ngón tay còn để lại móng tay dài mà bén nhọn, hắn không chút nghi ngờ nó có thể vạch thủng da mặt hắn.
Ngón tay ở trên mặt hắn không ngừng di động.
"Ngươi trên mặt là cái gì? Vì sao sờ trơn nhẵn như thế?" Tiểu Vũ lại sờ sờ mặt mình, cảm thấy nghi hoặc hỏi: "Vì sao trên mặt Tiểu Vũ không có?"
Lâm Hiển không biết chính mình nên nói cái gì, giọng điệu ấu trĩ của Tiểu Vũ làm hắn tin tưởng nó cũng là bị Tống Viễn thao túng, ý thức của nó bây giờ căn bản là một mớ hỗn độn.
"Ta cũng muốn giống như ngươi, ngươi không thể đưa cái này cho ta sao?"
Lâm Hiển cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo đó duỗi về phía hàm dưới của mình, sau đó ở đó truyền tới đau đớn bén nhọn.
Nó đang cắt da hắn!
Nó muốn lột da hắn!
Lâm Hiển kịch liệt giãy dụa, điều này làm cho cho công việc của Tiểu Vũ tiến hành rất không thuận lợi.
Nó ngừng tay, xiêu vẹo cúi đầu, tư thế này nếu là sinh tiền nó làm, không thể nghi ngờ là đáng yêu xinh đẹp, nhưng bây giờ làm hiệu quả chỉ thấy có kinh khủng.
Sau đó, nó nghĩ tới biện pháp.
"Có rồi, ngươi chết rồi sẽ không động đậy nữa, cái này sẽ thuộc về Tiểu Vũ!" Nó vỗ tay nói.
Lâm Hiển bây giờ bị mái tóc dài gắt gao quấn lấy, giống như con nhộng bị kén tằm màu đen vây quanh, từng sợi tóc dài ra quấn lên cổ hắn, sau đó chậm rãi siết chặt. Lâm Hiển nhất thời cảm thấy khó thở, gương mặt trướng lên đỏ bừng, bàn tay ở trên cổ không ngừng cào cấu.
Tiểu Vũ mở to cặp mắt đỏ tươi, ở một bên hiếu kì nhìn phản ứng của hắn.
Trong quá trình giãy dụa, một góc phật ngọc hắn đeo trên cổ lộ ra, Tiểu Vũ thấy liền sợ hãi kêu lên một tiếng, phần tóc đụng tới phật ngọc lập tức rụt trở lại
Lâm Hiển thoát ra được, miệng thở hồng hộc không ngừng ho khan.
Tiểu Vũ lúc này đã thối lui sang một bên, bị giật mình, nó có vẻ vô cùng tức giận, nhưng sợ sệt phật ngọc chẳng dám tiến đến.
Lâm Hiển biết là phật ngọc đã phát huy tác dụng, hắn móc phật ngọc từ trong áo ra, treo ở bên ngoài.
Giản Hạ lúc này đã sắp đi lên cầu thang, Lâm Hiển từ trên mặt đất đứng lên rất nhanh mở cánh cửa căn phòng Lâm Hiển, không chần chờ chút nào đi vào.
Trong phòng bất ngờ không có đen tối như trong tưởng tượng của hắn, ánh trăng bên ngoài từ cửa sổ đã mở tiến vào, cho căn phòng tù túng một lớp ánh sáng màu bạc mỏng.
Trên cái ghế trước bàn học có một người ngồi, bởi vì đưa lưng về phía hắn, cho nên nhìn không thấy diện mạo.
Lâm Hiển bảo trì cảnh giác, dò xét hỏi một câu: "Kiều Cương?"
"... Không nghĩ tới chúng nó hai người vô dụng như thế, nhanh như vậy đã để ngươi vào được."
Tiếng nói của người đó thấp trầm dễ nghe, giống như tiếng suối nhẹ nhàng chảy xuôi trong đêm.
"... Kiều Cương?" Lâm Hiển lập tức nghe ra giọng nói của hắn, tuy rằng đối phương chẳng bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu như vậy.
"Là ngươi phải không?" Lâm Hiển không dám xác định hỏi lại một lần.
Đối phương cười khẽ một tiếng, xoay ghế qua đối mặt với hắn, ánh trăng chiếu vào trên gương mặt trẻ trung, đó là khuôn mặt của Kiều Cương.
"Ngươi đang hỏi Cương sao? Hắn bây giờ rất tốt."
"... Ngươi là ai?"
"Ngươi điều không phải vẫn rất muốn nhìn thấy ta sao?"
"Ngươi là... Tống Viễn? Ngươi làm gì Kiều Cương rồi?"
Lâm Hiển giận tái mặt, nỗ lực áp chế lửa giận, và nỗi lo lắng bắt đầu từ chiều hôm nay.
"Ta không phải mới vừa nói sao, hắn tốt, qua một lúc nữa hắn có thể cùng với ta vĩnh viễn ở một chỗ rồi."
"Ngươi đối với hắn làm gì rồi hả? Ngươi có nghĩ đến hay không hắn tuyệt không muốn ở cùng một chỗ với ngươi."
"Không cần chọc giận ta, Lâm tiên sinh. Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hắn đều là người của ta, hơn nữa rất nhanh, hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta."
"Nga? Dùng phương pháp gì? Giống như hai 『 người』 ở bên ngoài sao?"
Khoé môi Lâm Hiển khẽ cong lên trào phúng. Lúc vừa nói chuyện với Tống Viễn, hắn đã chú ý dị dạng trên cổ tay Kiều Cương.
Trong bóng tối, có gì đó đang từ trên cổ tay Kiều Cương từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, sau đó bị tấm thảm mềm mại hấp thu. Trong không khí có mùi của máu.
Lâm Hiển biết bây giờ hắn cần nhất chính là bình tĩnh, chỉ có tỉnh táo mới có thể cứu được Kiều Cương. Mà hắn đối với sự bình tĩnh như vậy đã rất quen thuộc, nó hầu như đã trở thành tập quán của hắn.
"Vì sao không thể chứ? Chí ít như vậy hắn sẽ vĩnh viễn cùng ta, sẽ không nghĩ tới bỏ đi."
Âm thanh của Tống Viễn rất dịu dàng, mơ hồ dẫn theo một tia ngọt ngào.
"Ngươi không biết ta đã đợi hắn bao lâu, chờ hắn có thể nhìn thấy ta, gọi tên ta." Tiếp theo hắn thở dài, "Kỳ thực ta cảm thấy bây giờ so với lúc sống còn tốt hơn, như vậy ta có thể mỗi ngày ở bên cạnh hắn, nhìn hắn cười, nhìn hắn nói, có thể không kiêng nể gì cả thưởng thức những thứ người khác không thấy, mặt bí mật nhất của hắn."
"Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, nếu như điều không phải có những người như ngươi, ta sẽ rất thỏa mãn cuộc sống như vậy. Thế nhưng vì sao sẽ có loại người đáng ghét như các ngươi làm chi?"
Tiếng nói của Tống Viễn đã mang theo sự lạnh lùng, giống như băng ngọc tấn công.
"Vì sao luôn luôn có người không thể quản lí tốt tay chân cùa mình nhỉ? Lộn xộn chạm vào đồ của người khác là hành vi rất không lễ phép."
Lâm Hiển nhớ tới cánh tay Giản Hạ với xương bị vỡ nát , và cái chết của Văn Đại Dũng.
"Nếu như nói hành vi của hắn còn không quá làm ta tức giận, vậy vị tiểu thư kia để ta quá thất vọng rồi, những việc cô ta làm đã vượt qua sự nhẫn nại cực hạn của ta."
"Cô ấy làm những chuyện như vậy chẳng qua để Kiều Cương yêu cô ấy."
Tống Viễn trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Lời nói vừa rồi của ngươi, ta sẽ coi như không nghe thấy, đương nhiên, ngươi cũng sẽ không có cơ hội tiếp tục nói như vậy nữa."
Tuy rằng ngữ điệu của hắn mềm nhẹ, nhưng Lâm Hiển biết hắn đã tức giận.
"Hai lần trước không giết được ngươi, chẳng qua là ngươi may mắn. Nhưng mà, may mắn sẽ không vĩnh viễn theo ngươi phải không?" Hắn vừa nói, một bên chậm rãi đứng lên.
"May mắn sẽ không vô duyên vô cớ mà đến, không phải sao?" Lâm Hiển thản nhiên nhìn thẳng vào đối phương.
"Ta không tin cái gì may mắn, ta chỉ tin tưởng chính mình."
Tống Viễn đứng ở trước mặt hắn, cánh tay chảy máu tự nhiên buông xuống, máu theo theo đầu ngón tay nhiễu xuống, sau đó cánh tay đang rỉ máu đó khoát lên cổ Lâm Hiển.
"Có thể chết ở trên tay hắn, ngươi hẳn là cảm thấy hạnh phúc."
Môi Lâm Hiển khẽ động, "Phải? Đáng tiếc ta không nghĩ vậy." Nói xong chân phải Lâm Hiển quét qua chân hắn, song song một quyền đánh vào bụng hắn, trong nháy mắt lúc hắn khom lưng lại, bàn tay duỗi ra chém vào sau cổ hắn.
Tống Viễn