Sáng sớm hôm sau, Kiều Cương thức dậy đi mua bữa sáng, thuận tiện đem thêm một phần về cho Giản Hạ, là bánh quẩy và một ly sữa đậu nành lớn.
Đi vào gian phòng, người trên giường còn ngủ, chăn phủ trên đầu.
Tiểu tử này không sợ bị ngộp chết a.
Kiều Cương đi qua vén chăn, đang muốn gọi hắn dậy.
Khoảng khắc thấy rõ gương mặt hắn, nụ cười trên mặt Kiều Cương trong nháy mắt đông cứng.
Gương mặt nguyên bản thanh tú đã triệt để vặn vẹo, da trên mặt nhợt nhạt xanh xao, con ngươi giống như mắt cá chết xông ra trừng mắt hắn.
Như là tràn ngập cực độ ai oán và sợ hãi nhìn hắn...
Cái ly trên tay rơi xuống, sữa đậu nành văng tung toé trên mặt đất.
Khi cảnh sát nhận được tin báo tới, Kiều Cương ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên mặt một mảnh mờ mịt.
Cảnh sát chỉ huy tuyên bố mệnh lệnh phong toả hiện trường, cho nhân viên đi vào thu thập chứng cứ, pháp y cũng tiến hành sơ bộ giám định.
Kiều Cương nhìn cảnh sát trong phòng tới tới lui lui, có loại cảm giác kì dị như đang nằm mơ.
Hắn vừa thấy chính là Giản Hạ sao?
Cái tên Giản Hạ hoạt bát, trượng nghĩa, thỉnh thoảng có chút hẹp hòi?
Ngày hôm qua hắn còn nói chuyện, còn đút hắn ăn.
Người như vậy... Thế nào như thế đã chết đi?
Hơn nữa vẻ mặt của hắn...
Kiều Cương không khỏi liên hệ tình huống này với cái chết của Văn Đại Dũng.
Cảnh sát bên cạnh lễ phép hỏi hắn có thể trả lời mấy vấn đề không, hắn gật đầu.
Hỏi xong vài câu thông thường, công tác thu thập chứng cứ trong phòng cũng làm không sai biệt lắm, thi thể đã được bọc lại chuẩn bị đưa đi khám nghiệm tử thi.
Căn nhà này tạm thời không thể cho người ở, phải bắt đầu niêm phong, đội trưởng kêu Kiều Cương thu thập một chút đồ dùng cá nhân, trước hết dọn sang chỗ khác ở tạm, nói có thể sẽ còn cần hắn phối hợp, bảo hắn để lại số điện thoại liên hệ.
Bản thân Kiều Cương cũng hiểu rõ, biểu thị nguyện ý phối hợp với công việc của cảnh sát.
Cầm vài bộ đồ để thay và một ít vật dụng, hắn chuẩn bị dọn vào xưởng sửa xe, phòng nghỉ bên trong có thể ở tạm một hai ngày.
Vài ngày sau, cảnh sát gọi hắn đến.
Tới cục cảnh sát, đội trưởng đã gặp hôm đó gọi hắn qua làm chút ghi chép. Ông ta tên là Vương Nghị, lần trước án tử của Văn Đại Dũng cũng là qua tay ông ấy.
Kiều Cương thái độ tốt, rất phối hợp với nghi vấn của bọn họ.
Đang hỏi tới cái ngày trước khi Giản Hạ chết, Vương Nghị lại lập lại một lần nữa vấn đề của ông ta ——
"Ngươi nói ngươi cho hắn ăn rồi mới đi ngủ?"
"Đúng vậy."
"Đó là lúc nào?"
"Đại khái là buổi tối khoảng mười giờ, tôi về đến nhà thì vừa đúng chín giờ rưỡi."
"... Là ngươi tự mình đút hắn ăn sao?"
"Đúng vậy."
Vẻ mặt Vương Nghị và người bên cạnh hắn lập tức thay đổi, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, hỏi lại: "Ngươi tận mắt thấy hắn ăn?"
Kiều Cương tuy rằng thấy cách hỏi của ông ta rất lạ, nhưng bản thân vẫn suy nghĩ một chút nói: "Cũng không hẳn, bởi vì khi đó đèn trong phòng bị hư, tôi không thấy được gương mặt hắn."
Vương Nghị nhìn thẳng vào mắt hắn, nhãn thần sắc bén hữu lực, giống như muốn trực tiếp đâm vào trái tim con người.
Kiều Cương cảm thấy có chút bất an, hắn vừa nói có gì sai sao?
"Căn cứ vào tình hình sở cảnh sát nắm được , thời gian người chết tử vong là ngày hai mươi tháng bảy lúc hừng đông trong khoàng từ 0 giờ tới ba giờ." Vương Nghị chuyển tay sang báo cáo khám nghiệm tử thi, sau đó nhìn hắn.
"Nói cách khác, lúc mười giờ tối ngày hai mươi tháng bảy, chính là đêm đó, ngươi căn bản không có khả năng nói chuyện với người chết."
Vương Nghị nhìn người thanh niên đối diện lộ ra vẻ không thể tin tưởng được, tiếp tục hỏi.
"Như vậy... Ngươi làm thế nào cho người chết ăn đây?"
"Cứ như vậy thả hắn đi sao?" Viên cảnh sát ở bên cạnh Vương Nghị hỏi.
"Không phải còn thế nào?" Vương Nghị châm điếu thuốc: "Xương cả hai tay người chết đều bị nát bấy, nguyên nhân thụ thương không tìm được, nguyên nhân tử vong là nhồi máu cơ tim, trên người không có vết thương khác." Ông ta gõ gõ vào báo cáo khám nghiệm tử thi trên bàn.
"Biết cái gì là gãy xương nát bấy không? Chính là xương ngón tay vỡ vụn thành hơn ba phần, hay gọi là gãy xương hình chữ T chữ Y. Đã xem qua ảnh chụp chưa? Mặt trong tay đều bị cắt thành dạng gì rồi, giống như dùng xe tăng cán qua cán lại vậy. Đó không phải gọi là nát bấy, đó phải kêu là bột phấn!"
Cảnh sát trẻ tuổi ngây ngốc nhìn vào báo cáo khám nghiệm: "Ai ya, thế nào thì biến thành như vậy?"
"Đừng hỏi làm sao, thế nào chúng ta cũng làm không được."
"Vậy phạm nhân đi?"
Bọn họ không thể thả nghi phạm lớn nhất a, phải biết rằng, Kiều Cương hiện tại là người duy nhất có đủ điều kiện gây án, huống chi hai người chết giống nhau đều đã từng tiếp xúc với hắn, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Cho dù không phải là bị giết, hắn cũng không tránh được quan hệ!
"Bắt người? Lấy cái gì bắt? !"
Ai biết phạm nhân này là thứ gì!
Vương Nghị hung hăng rít một hơi thuốc.
Thật lâu chẳng gặp phải án tử hóc búa như vậy...
Rời khỏi cục cảnh sát, Kiều Cương vừa ngỡ ngàng vừa kinh hãi.
Ngày đó hắn thấy Giản Hạ... là người chết sao?
Viên cảnh sát vừa nãy nói khi đó Giản Hạ đã chết, như vậy người cùng hắn nói chuyện là ai?
Nếu như hắn điều không phải Giản Hạ, thì hắn là ai vậy? Khi đó Giản Hạ ở nơi nào?
Kiều Cương nhớ lại bộ phim điện ảnh trước đây xem qua, trong đó tên sát nhân sau khi giết người đã đem thi thể chuyển xuống dưới giường, sau đó nằm ở trên giường, nữ chủ nhân sau khi trở về hoàn toàn không có phát giác, vẫn giống như ngày thường vậy ngủ ở mặt trên.
Người chồng đã chết của cô ấy, chỉ cách cô ấy một tấm ván giường.
Hắn nhớ lại buổi tối hôm đó, thi thể của Giản Hạ có thể nằm ở dưới giường.
Ở ngay bên chân hắn.
Nhưng hắn lập tức tìm cách phủ định giả thuyết này, theo lời cảnh sát Vương nói, trong dạ dày của Giản Hạ quả thật phát hiện có mì mà.
Như vậy ngày hôm đó... Hắn đút ăn chính là Giản Hạ đã chết.
Người chết có thể ăn mì sao?
Kết luận suy ra hẳn là rất buồn cười, thế nhưng Kiều Cương cười không nổi.
Hắn cảm thấy lạnh.
Lạnh từ trong xương thấu ra.
Hoàn cảnh ở xưởng sửa xe không tốt lắm, Kiều Cương cũng chỉ có thể ở tạm chỗ này vài ngày mà thôi, phòng đã thuê hắn không muốn trở lại nữa, từ giờ trở đi, phải bắt đầu tìm một căn nhà thích hợp.
Tròn một buổi chiều chạy đi mấy trung tâm địa ốc, cũng không tìm được một căn nhà ưng ý, nếu không phải tiền thuê nhà rất cao, thì là phòng ở có vấn đề như vậy như vậy và vân vân.
Kiều Cương bị phơi nắng cả buổi thân người đầy mồ hôi, vừa trở lại xưởng sửa xe thì nhận được điện thoại của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cũng đã đại khái biết được chuyện Giản Hạ, nghe hắn nói đang tìm nhà, lập tức nói hắn không cần tìm nữa, nhà nàng có người thân di dân, nhà ở luyến tiếc bán đi, nói để lại để sau này về nước có được một nơi đặt chân, đã kêu người nhà nàng giúp đỡ trông coi.
Tiểu Vũ gọi hắn dọn qua ở, thế nào thì cũng phòng không nhà trống, ở cho có chút hơi người cũng tốt. Đồ đạc bên trong và vân vân đều có sẵn, không cần tiền thuê nhà, giao chút tiền điện nước là được.
Kiều Cương mặc dù hơi do dự, nhưng Tiểu Vũ tìm mọi cách cầu xin, vẫn đồng ý rồi. Hắn âm thầm hạ chủ ý, thế nào cũng phải đưa chút tiền thuê nhà, ở không nhà người khác dù sao cũng không phải chuyện tốt. Hẹn cô ấy ngày mai đi xem nhà xong, hắn liền tắt điện thoại.
Kiều Cương cảm thấy cả người mồ hôi mồ kê hôi hám, thân thể dính dính ẩm ướt, cầm quần áo và đồ dùng tắm rửa gì đó, nhét vào túi đi ra cửa.
Tới một nhà tắm công cộng gần đó, giao tiền thế chấp, nhận cái chìa khóa, Kiều Cương quen đường đi vào phòng tắm.
Nhà tắm không lớn, chia làm hai phòng lớn nhỏ, bên ngoài chính là phòng cất đồ, bên trong chính là phòng tắm.
Kiều Cương tìm được ngăn tủ có số hiệu như trên thẻ, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Nhà tắm ngày hôm nay chẳng có ai, mới vừa vào có một người trung niên, cũng lập tức cởi quần áo đi tắm.
Bây giờ bên ngoài chỉ có một mình Kiều Cương.
Kiều Cương đầu tiên cởi áo, sau đó cởi ra nút quần, đang muốn giật lại khóa kéo.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy giống như phía sau có người đang nhìn hắn, xoay người lại, đằng sau vắng vẻ không một bóng người.
Nhưng cảm giác có người nhìn mình vừa nãy rất rõ ràng. Kiều Cương lắc đầu, xoay người lại cởi quần.
Cái loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Mỗi sợi dây thần kinh của Kiều Cương đều căng ra, trong lòng âm thầm nói không có việc gì, sau đó làm bộ điềm nhiên như không xoay người lại.
Đối diện là một bức tường, ở bên cạnh mở lỗ cửa, ngoài cửa chính là quầy hàng. Để tránh cho bên trong bị người thấy, trên cửa có treo rèm, rủ xuống mặt đất.
Hiện tại rèm cửa đã bị gió thổi hơi nhấc lên, chốc lát lại vẫy vẫy trên mặt đất.
Không ai, trong phòng một người cũng không có.
Khi hắn xoay lại, ánh mắt đó đã biến mất.
Kiều Cương bỗng nhiên cảm thấy có chút rụt rè, cởi hết y phục còn lại, cầm dụng cụ tắm rửa đi vào phòng trong.
Đi vào nhìn thử, bên trong người không nhiều lắm, phòng tắm đơn giản chia làm hai phần, phía trước cũng là chỗ tắm gội sát tường phòng bên kia, chia là nhiều ngăn nhỏ, phân biệt bố trí vòi hoa sen ở trên tường. Phía sau là hồ tắm, điều không phải rất lớn, đại khái có thể chứa được hai mươi người.
Bởi vì là không gian mở, cho nên mọi người đều nhìn thấy được nhau.
Tới nơi này đều là người bình dân, thường ngày đều tùy tiện, ai cũng sẽ không quan tâm.
Kiều Cương chọn một chỗ, vặn nước nóng. Phòng tắm này nhiều năm thiếu tu sửa, rất nhiều đường ống đều bị phá hủy, nước không phải quá lạnh thì là quá nóng, nóng đến có thể làm da người phồng rộp lên.
Tới nơi này nhiều lần, Kiều Cương tự nhiên biết cái nào tốt, ngay từ đầu đã chuẩn bị ngồi vào một chỗ.
Người còn đang tắm gội không nhiều, ngoại trừ hắn còn có năm người, trong bể đã có bốn người ngâm mình, bộ dạng thoạt nhìn đều rất thoả mãn.
Không gian thỉnh thoảng mang theo tiếng người nói, dây thần kinh căng thẳng của Kiều Cương dần dần thả lỏng.
Gần đây gặp phải nhiều chuyện kì quặc, làm cho bản thân nghi thần nghi quỷ.
Tắm được phân nửa, những người khác tắm gần xong, lần lượt xuống hồ tắm, trong hồ cũng đã đi hai người.
Nói tới đàn ông tắm, cảm thấy thoải mái nhất chính là có thể ngâm mình, sau cả ngày khổ cực mệt nhọc, ở trong hồ nước nóng đầy hơi nước ngâm mình, là cách giảm thiểu mệt mỏi tốt nhất.
Kiều Cương cũng rất thích. Có lúc vì muốn ngâm mình, là lại tới nơi này, không có biện pháp, trong nhà không có cái điều kiện kia.
Đợi trên người đều dội nước sạch sẽ, hắn cũng cầm khăn tắm đi qua, tìm một góc không người dừng lại.
Nhưng ngay lúc xuống nước, Kiều Cương bỗng cảm giác có chút quái dị.
Hắn nhìn vòng quanh một chút, những người khác đều rất bình thản ngâm mình, trong đó có hai người hình như quen biết đang nhỏ giọng nói chuyện, đại khái là mấy vấn đề bình thường, thỉnh thoảng cười khẽ hai tiếng.
Xung quanh tất cả đều rất bình thường.
Kiều Cương lắc đầu, mới nãy tắm rửa tắm đến đầu óc choáng váng rồi.
Bồng bềnh trong nước cảm giác rất thoải mái, nước ấm vừa vặn. Hắn dần dần thả lỏng, mệt nhọc cả ngày chạy qua chạy lại, cũng cùng nhau phóng xuất ra, hắn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nhà tắm buổi tối mười giờ mới đóng cửa, hắn còn rất nhiều thời gian.
Nhắm mắt lại, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Từ từ, ý thức có chút mông lung, xung quanh âm thanh rất nhỏ cũng nghe được rõ ràng, tiếng bọt nước từ trên người rơi xuống, tiếng nước trong bể bị quấy, tiếng người thở dài thoải mái, còn có tiếng người thấp giọng nói chuyện.
Tất cả đều rất bình tĩnh.
Nửa mê nửa tỉnh, trong đầu Kiều Cương bỗng hiện lên cái gì ——
Hắn nghĩ ra là chỗ nào không đúng!
Hắn rốt cục phát hiện ở đâu xảy ra vấn đề.
Kiều Cương nhìn người đang trong bể, đếm số lượng ——
Một... ha... ba... bốn... năm... sáu... bảy... tám...
Tổng cộng tám người.
Ngay từ đầu khi hắn vào, ngoại trừ hắn, rõ ràng có chín người. Trong đó năm người vẫn tắm gội, bốn người ở trong bể.
Chỗ của hắn là ở gần cửa, mọi người ra vào hắn đều thấy rõ ràng.
Hắn có thể xác định, trong lúc đó không có ai xuất