Lâm Hiển cũng không hạn chế tự do của hắn. Trên thực tế, hình thức ở chung của bọn họ càng giống như là hai người đứng dưới một mái hiên.
Căn nhà rất được, là vì thuộc một khu nhà ở cao cấp, tầng lầu rất cao, có thể thấy được cảnh đêm tuyệt đẹp. Bảo an của khu vực làm việc vô cùng tốt, người lạ mặt ra vào nhất định bị hỏi chứng minh thư, muốn ở trên ba tiếng đồng hồ đều phải đăng kí trước, hơn nữa mỗi đêm sẽ có bảo vệ tuần tra, hệ số an toàn cực cao.
Trang trí và bài biện trong nhà, cho dù là kẻ không hiểu chút gì về phương diện này như Kiều Cương, cũng biết là cực kỳ hợp thức. Mà ý nghĩa của từ "hợp thức" này đối với hắn mà nói chính là —— rất rất có giá.
Nói tóm lại, căn nhà như vậy không giống như là nơi cảnh sát giam giữ hoặc giả nói là giám thị người. Lâm Hiển cũng rất thẳng thắn thừa nhận nơi này là nơi ở riêng của hắn, bởi vì hắn nói không quen ở chỗ lạ.
Kiều Cương đối với việc này không thể hiểu được, người thường sẽ vì lí do như vậy mà để cho một kẻ có thể xem như là đối tượng tình nghi ở chung với mình sao? Hay là nói, hắn đối với bản thân quá mức tự tin?
Lâm Hiển là kẻ yêu cầu chất lượng sinh hoạt rất cao, trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, không phải nói hắn thích thu dọn, đây chỉ là kết quả bỏ chút đỉnh thời gian.
Hắn thích chuyện gì đều phải ngay ngắn rõ ràng, sách xem xong rồi sẽ cất lại đúng chỗ, ly uống nước dùng xong sẽ rửa sạch bỏ vào tủ, quần áo thay rồi sẽ đặt vào giỏ trong phòng tắm.
Cho dù đối với dì giúp việc đúng giờ tới quét tước dọn vệ sinh và nấu ăn, yêu cầu của hắn cũng rất nghiêm ngặt.
Bữa sáng cũng như bữa trưa của Lâm Hiển đều ra ngoài giải quyết, bữa tối yêu cầu đúng sáu giờ ăn cơm, nhất định phải ba món một canh, trong một tuần món ăn không được trùng lặp, mùi vị thì không cần phải nói nữa, dinh dưỡng phối hợp cũng nhất định phải bổ dưỡng. Còn có mỗi ngày đều phải thu dọn cả nhà một lần, một tuần phải lau cửa sổ một lần, phòng tắm hai ngày quét dọn một lần.
Trên người hắn có một miếng ngọc, màu xanh biếc trong suốt, hắn rất thích, thường xuyên cầm ra thưởng thức, hơn nữa ai cũng không cho chạm, cho dù lúc tắm cũng không tháo xuống.
Mọi việc như thế, Kiều Cương cho rằng chuyện nhỏ nhặt còn rất nhiều, hắn bây giờ mới cảm thấy những ngày ở cùng với Giản Hạ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Người này tuyệt đối không phải là kẻ thích hợp ở chung!
Đối với loại người tuỳ tiện như Kiều Cương mà nói, Lâm Hiển quả thực chính là người ngoài hành tinh.
Mỗi khi hắn chỉ mặc một cái quần đùi ngồi rãnh rỗi trong phòng khách, nhất định sẽ cảm giác được đường nhìn băng lãnh tràn đầy lực sát thương từ phía sau bắn tới.
Kiều Cương rất không vui, đàn ông đều không phải như vậy sao? Vì sao gặp phải Lâm Hiển quái thai như vậy?
Bọn họ hai người giống như là hai loài sinh vật cùng sống trên trái đất, ngoại trừ ngôn ngữ tương thông, chuyện có thể nói chưa hề xuất hiện.
Lẽ ra Lâm Hiển tính tình như vậy, đối với việc chia xẻ không gian riêng của mình hẳn là sẽ rất không nhẫn nại mới đúng, nhưng nhìn từ trong phạm vi sắc mặt của hắn, thực sự phân tích không được cách nghĩ trong đầu hắn.
Giống như ngày thường, Kiều Cương tắm rửa xong, mặc một cái quần đùi bãi biển đỏ chói đi ra. Đi vào phòng khách, lập tức bị đường nhìn như sấm sét của Lâm Hiển đánh trúng, Kiều Cương không thể làm gì khác hơn là khoát thêm một cái áo chữ T bên ngoài.
Lâm Hiển thu hồi đường nhìn, tiếp tục trò chơi ô chữ của mình.
Kiều Cương nhìn liếc mắt, cảm thấy rất không thú vị. Vì vậy cầm lấy tờ báo ở một bên, tìm thông báo tuyển dụng.
Ở chỗ này một tuần, Kiều Cương đã cảm thấy không chịu nổi, tuy rằng phòng ở tốt hơn nữa không tốn tiền thuê nhà, chuyện tốt như vậy thực sự khó tìm, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không thích ứng.
Hắn cần việc làm, chuyển dời tâm trạng càng ngày càng phiền não của mình.
Một tuần nay, không có bất luận chuyện khác thường nào xảy ra.
Điều tra của Lâm Hiển cũng không có tiến triển, trong danh sách hắn cung cấp, không ai có động cơ và điều kiện phạm tội.
Tiểu Vũ và Giản Hạ, anh em và bạn gái tốt nhất của hắn. Gương mặt của bọn họ luôn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.
Nếu như hung thủ thật sự hướng về phía hắn, vì sao bây giờ còn không xuất hiện?
"Hắn" là muốn giết sạch những người bên cạnh hắn sao? Như vậy kế tiếp là ai? Nếu như mục đích của "Hắn" là giết hết người thân bên cạnh hắn, bây giờ Lâm Hiển ở cùng với hắn sẽ có nguy hiểm sao?
Mà Lâm Hiển biết rõ điểm này, vì sao còn yêu cầu hắn ở chung?
Là bởi vì lòng hiếu kỳ đối với những vụ án lạ lùng này?
Kiều Cương tin tưởng thay đổi người phục trách vụ án cũng không phải ngẫu nhiên, cảnh sát cũng là người, đối với loại tồn tại vượt ngoài sự gò bó của luật pháp này, bọn họ có lúc cũng đành bó tay.
Đối với thứ không thể dùng ưu thế về số lượng và phương diện sức mạnh đè ép, cảnh sát có thể có tác dụng gì chứ?
Hay là kêu mấy người hoà thượng tới tụng kinh còn tương đối có ích hơn.
Điền xong một chữ cuối cùng, Lâm Hiển buông cuốn tạp chí trên tay, Kiều Cương lúc này mới nhìn rõ, hắn xem nãy giờ là một cuốn tạp chí tiếng anh.
Hắn tháo xuống kính mắt, Kiều Cương biết hắn hơi bị cận thị.
Lâm Hiển cũng mới vừa tắm rửa xong, tóc còn mang theo hơi ẩm, vẻ mặt trước sau như một khiếm khuyết nhân tính.
"Căn cứ vào danh sách ngươi cung cấp, thông qua điều tra, những đối tượng trong đó đều thiếu động cơ và điều kiện gây án. Đương nhiên, đây là từ giả thuyết 『 người thường 』làm tiền đề đưa ra phán đoán, cho nên, chúng ta bây giờ phải mở rộng phạm vi đối tượng tìm kiếm."
Kiều Cương bắt đầu nghiêm túc hẳn lên. Hắn bất mãn đối với tiến độ điều tra của cảnh sát, nếu như không phải bản thân đối với chuyện xảy ra cũng không hiểu ra làm sao, hắn đã sớm một mình đi tìm đầu mối rồi.
"Ngươi có thể cố gắng nhớ lại một chút, trước khi những sự kiện này phát sinh, có bất cứ chuyện gì khác thường xảy ra không?" Lâm Hiển suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Cái gì cũng được, chỉ cần ngươi nhớ lại được, cho dù là chi tiết rất nhỏ cũng có thể."
Kiều Cương cẩn thận ngẫm nghĩ. Sự kiện ban đầu là cái chết của Văn Đại Dũng, trước đó hắn và Văn Đại Dũng phát sinh tranh chấp đánh nhau một trận, sau đó hai người không nói chuyện nhiều. Trước đó nữa xảy ra chuyện gì nhỉ?
Gần như là lập tức, Kiều Cương liền nhớ tới tấm thiệp mời tang lễ quỷ quái kia.
Nó giống như một lời nguyền, từ lúc nhận được đã mở ra cánh cửa của địa ngục.
"Ta không biết chuyện này có tính không, trước khi Văn Đại Dũng chết vài ngày, ta đi dự tang lễ của một người bạn học thời cao trung. Thế nhưng chỉ có ta... nhận được thiệp mời."
Thực ra tang lễ mà gởi thiệp mời chuyện này bản thân nó cũng đã cực kỳ quái dị, tập quán của Trung Quốc sẽ không trực tiếp gởi thiệp mời đám tang cho người khác. Muốn để mọi người đến cúng viếng, đều là trực tiếp dán thông báo tin buồn.
Tất cả mọi người đều từng nhận qua thiệp mời hôn lễ. Thiệp mời tham gia lễ tang của người chết, đích xác không có nghe nói qua.
Hơn nữa... đây là thiệp mời đến từ chính người chết.
"Tấm thiệp mời kia còn không?"
Kiều Cương lắc đầu, cười khổ nói: "Bởi vì cảm thấy không may mắn, trên đường về nhà ta đã vứt đi."
Lâm Hiển thở dài một tiếng không thể nghe thấy, sau đó lại hỏi: "Hắn tên gọi là gì?"
"... Tống Viễn. Tống của triều Tống, Viễn của xa xôi."
Lâm Hiển từ Kiều Cương thật vất vả mới tìm được, duy nhất một tấm ảnh chụp chung tốt nghiệp cao trung, tìm được hình của Tống Viễn.
Hắn nhăn mặt. Chuyện này đối với hắn là rất ít gặp.
"Nhìn không thấy khuôn mặt hắn, có tấm nào rõ ràng hơn không?"
Người con trai trong tấm ảnh chụp, tóc mái thật dài hầu như che hết nửa khuôn mặt. Thực sự rất khó tưởng tượng, tóc như vậy mà thầy cô ở cao trung cũng nhẫn nại được.
Hắn đang đứng ở phía sau bên trái của Kiều Cương, con mắt bị che khuất không thấy được đường nhìn của hắn, nhưng cái miệng lộ ra rõ ràng không phải đang cười. Ở chung với những nụ cười rộng mở hoặc là kín đáo của bạn học, nó có vẻ tối tăm và u ám.
Kiều Cương đứng ở phía trước, trên gương mặt mang theo vẻ trẻ con, cười đến chói lọi. Mà ở dưới ánh sáng hắn dường như được sủng ái, giống như ánh mặt trời toàn bộ đều lan toả khắc hoạ nên gương mặt hắn.
Khi người ta thấy tấm ảnh chụp này, con mắt đầu tiên nhất định sẽ thấy hắn. Cho dù hắn điều không phải là kẻ đứng giữa đoàn người.
Ngay cả Lâm Hiển cũng vậy.
Có người trời sinh có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, tản ra thứ hào quang chói mắt.
"Ta đối với hắn trên cơ bản không có gì ấn tượng, ba năm cao trung cũng chưa từng nói chuyện. Chỉ nhớ rõ hắn học tập tốt, cho dù là thi trắc nghiệm bình thường hay là thi cuối kỳ, đều ở trong ba cái tên đứng đầu, nhưng lúc đi học chưa bao giờ nghe thầy cô giảng bài, đều là tự mình ở phía dưới đọc sách hoặc là ngủ, sách hắn xem ta cũng từng liếc mắt coi thử, đã quên là tên gì, nhưng nói chung điều không phải sách giáo khoa.
"Kỳ quái chính là thầy giáo cũng không nói hắn, đại khái là chỉ cần thành tích tốt, cái gì cũng có thể tha thứ được thôi."
Nghe ngữ khí của Kiều Cương, đã biết được thái độ hồi đó của hắn đối với Tống Viễn.
Một người tính cách quái dị, học sinh ưu tú được thầy cô đặc biệt đối đãi, và một người học tập không được tốt lắm, nhưng có sở trường vận động, được bạn bè hoan nghênh, cho dù không đối lập, cũng tuyệt đối không đi chung đường.
Nước giếng không phạm nước sông, đại khái chính là minh hoạ tốt nhất cho quan hệ giữa bọn họ.
Nếu như không có tang lễ đó, Kiều Cương có thể ngay đến Tống Viễn cái tên này đều nhớ không ra.
Cho nên nhắc tới hắn và những chuyện này liên quan, có thể hay không quá mức gượng ép?
Lâm Hiển trái lại nghĩ đầu mối này rất có giá trị điều tra, nếu những vụ án này điều vượt qua thế tục lẽ thường, như vậy điều tra một người chết sao lại không thể chứ?
Kiều Cương ngẫm lại cũng đúng, thế nào thì cũng không còn đầu mối khác, cứ thử xem sao.
Hơn nữa Lâm Hiển không giống những cảnh sát khác, hắn thậm chí cho phép Kiều Cương tham dự điều tra.
Cái tổ điều tra nhỏ này, giống như là chỉ có bọn họ hai người vậy.
Hai người đêm đó bàn bạc một hồi lâu, chuẩn bị phân công nhau hợp tác, Kiều Cương tới nhà thăm hỏi người nhà hắn một chút, xem có thể hỏi được gì hay không, Lâm Hiển thì phụ trách điều tra nguyên nhân cái chết của Tống Viễn.
Nói đến cũng thật lạ, Kiều Cương cư nhiên không biết Tống Viễn vì sao chết, lúc đầu ở lễ tang cũng không có hỏi qua.
Với tư cách của Lâm Hiển, tự nhiên là người thích hợp làm chuyện này.
Nếu như là cái chết bình thường, vậy nhất định sẽ có báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, nếu như là bệnh chết, vậy bệnh viện cũng sẽ có hồ sơ liên quan.
Ngày thứ hai sáng sớm, Kiều Cương đúng bảy giờ thức dậy rồi.
Sinh hoạt của Lâm Hiển vô cùng quy luật, mỗi ngày sáng sớm nhất định đúng sáu giờ ngủ dậy. Hiện tại hắn đã pha xong cà phê, ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt là bánh mì lát ngày hôm qua mua ở siêu thị
Lúc Kiều Cương đi ra, là dáng dấp ngủ không đủ giấc, xoa vai.
Nhìn động tác cứng ngắt của hắn, Lâm Hiển thấy hơi lạ, hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Kiều Cương cau mày, nói: "Mấy ngày nay có thể là tư thế ngủ không đúng, sáng sớm thức dậy, cơ bắp trên người đều rất đau nhức."
"Nga, trong phòng ta có thuốc, đợi chút nữa ngươi có thể lấy xoa bóp."
Kiều Cương lắc đầu, "Không có việc gì, lập tức được rồi."
Lâm Hiển không nói gì nữa, ăn bữa sáng xong liền ra khỏi cửa, hai người cũng đã hẹn trước, có chuyện gì thì điện thoại liên lạc.
Kiều Cương lại vào phòng tắm rửa mặt, lúc thay quần áo, ngoài ý muốn phát hiện trên cánh tay có chút phiếm hồng, chỗ đỏ đỏ kia thoạt nhìn hơi giống như là dấu ngón tay người.
Ngủ sẽ ra dấu như vậy sao?
Kiều Cương cảm thấy hơi lạ, nhưng sờ cũng không đau nhức, giống như là dấu ngủ áp thành bình thường, qua một chút thì tự tản ra.
Hắn cũng không thèm để ý, ăn xong mấy thứ đơn giản, cầm tờ giấy Lâm Hiển viết địa chỉ nhà Tống Viễn tối hôm qua tra được, nhét vào trong túi áo, mở rộng cửa đi ra.
Căn cứ và địa chỉ trên tờ giấy, Kiều Cương tìm được nhà Tống Viễn.
Tuy rằng hắn biết nhà bọn họ rất có tiền, thế nhưng không nghĩ tới nhà bọn họ lại lớn như vậy.
Kiều Cương đứng trước căn nhà hai tầng cảm khái.
Xung quanh nhà Tống Viễn khá vắng vẻ, ban ngày cũng không có người qua lại. Căn nhà nhìn ra cũng có lịch sử rồi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, từ bên ngoài nhìn cửa sổ trong vắt, khá trang nhã tự nhiên.
Kiều Cương gõ cửa rồi đợi thật lâu, cũng không thấy có người mở cửa. Trong lòng âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ là trong nhà không có ai?
Lúc xoay người sắp đi, đột nhiên cửa mở, tiếng cửa sắt mở ra vang lên rõ ràng ở sau lưng.
Đẩy cửa ra, là cánh tay của một người đàn ông.
Trong bóng râm của cánh cửa, cánh tay kia có vẻ tái nhợt dị dạng.
Mà chủ nhân của cánh tay đứng phiá sau cửa, đang lẳng lặng nhìn hắn.
Đó là một người con trai còn rất trẻ tuổi, ăn mặc đơn giản áo sơ mi trắng và quần dài, rõ ràng trong loại thời tiết này đây là thứ quần áo nóng bức, nhưng ở trên người hắn không nhìn ra nửa điểm nóng nực.
Mà hình dáng của người này... Kiều Cương bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt.
"Xin hỏi ngươi tìm ai?"
Không thể nói là giọng nói rất êm tai, nhưng vẫn có loại ham muốn khó hiểu muốn tiếp tục được nghe.
Kiều Cương vội vã nói mình là bạn học của Tống Viễn, lần này tới riêng thăm hỏi bá phụ bá mẫu.
Đối phương có chút khó xử, thì ra cha Tống Viễn bệnh đang ở trong bệnh viện, mẹ Tống viễn mang con gái cùng vào bệnh viện chăm ông ấy, đại khái phải đến khuya mới có thể trở về.
Người nọ nhìn Cương cau mày, vừa cười một chút, nói hắn có thể ở chỗ này chờ, nói không chừng hai người đó lập tức sẽ trở về.
Kiều Cương ngẫm lại cũng đúng, đáp ứng lời mời vào nhà.
Người con trai kia xuống bếp lấy đồ uống, bảo hắn ngồi đợi trước một chút. Đi lâu như vậy, Kiều Cương quả thật hơi khát, càng không biết phải đợi tới khi nào, cũng liền không khách sáo, chỉ nói có nước đá là tốt rồi.
Một ly nước xuống bụng, nhất thời cảm giác toàn thân sảng khoái. Bởi vì uống quá mau, nước hơi rơi rớt trên người, chú ý tới ánh mắt của người đối diện, Kiều Cương hơi ngại ngùng cười cười.
"Bên ngoài khí trời quá nóng, dự báo thời tiết nói ngày hôm nay những ba mươi sáu độ đi."
Người con trai gật đầu, dường như đối với hơi nóng bên ngoài không có cảm giác, chỉ là hỏi hắn có muốn uống một li nữa hay không.
Kiều Cương lắc đầu, nói vừa uống vậy là đủ rồi.
Hai người trò chuyện một hồi, hỏi một ít câu, Kiều Cương mới biết được, thì ra người thành niên này là em họ của Tống Viễn.
Sau khi Tống Viễn qua đời, thân thể cha Tống Viễn vẫn không tốt, trong nhà chỉ còn lại có hai người phụ nữ, một già một trẻ, lo lắng có chuyện gì xảy ra không có biện pháp trông nom, cho nên mẹ hắn bảo hắn qua đây xem chừng một chút.
Tên của hắn là Tống Diêu.
Kiều Cương vừa nghe liền nở nụ cười, nói các ngươi hai cái tên thật là có ý nghĩ, hiểu ra đều gọi là "xa xôi" .
Đối phương hơi khép mắt một chút, Kiều Cương càng phát hiện khuôn mắt