Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiển hôn mê được phát hiện nằm trong xe taxi, tài xế xe đã chết. Thi thể mặt ngoài không có vết thương rõ ràng, sau khi khám nghiệm tử thi tra ra nguyên nhân tử vong là do trái tim bị tê liệt.
Lâm Hiển tỉnh lại nhận thi thế, hắn chưa từng gặp qua người tài xế này.
Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi, thời gian người chết tử vong là khoảng từ bảy giờ đến mười giờ tối qua, lúc này Lâm Hiển vẫn chưa lên xe của ông ta.
Toàn bộ sự kiện ở trong mắt người khác tràn ngập nghi ngờ.
Còn có một việc kỳ quái xảy ra trên người Lâm Hiển.
Sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện mảnh ngọc bội hắn vẫn đeo đã vỡ nát, hơn nữa bể gần như hoàn toàn, cả khối ngọc đều biến thành mảnh vụn, tản ra trên người hắn, khắp trên quần áo đều là mảnh vỡ của ngọc bội.
Miếng ngọc này xuất phát từ một vị đại sư, hắn đeo ở trên người đã vài chục năm, Lâm Hiển nghĩ hắn tối qua có thể bình an vô sự, hơn phân nửa đều liên quan đến miếng ngọc này.
Hắn thật sự đã biết những ngày gần đây bản thân sẽ có chuyện phiền phức, còn biết phiền phức này sẽ không nhỏ, nhưng hắn đích xác không nghĩ tới Văn Đại Dũng sẽ đến hại hắn.
Hắn cùng với Văn Đại Dũng căn bản chưa từng gặp mặt, không có bất cứ gút mắt gì, vì sao hắn ta lại muốn hại chết hắn?
Hoặc giả nói... Hắn là bị người nào đó sai khiến?
Kiều Cương ngày hôm qua cũng lo lắng cả một đêm, gọi điện thoại luôn ngoài vùng phủ sóng, sáng sớm thật vất vả mới gọi được, nhưng lại là bệnh viện bắt máy, thật thiếu chút nữa hù chết hắn.
Lầm Hiển về đến nhà một phút cũng chẳng nghỉ ngơi, thu thập vài bộ đồ liển đi rồi, theo ví von của Kiều Cương, chính là vội vội vàng vàng như có quỷ đuổi theo sau hắn.
Công việc của Lâm Hiển tính chất đặc thù, để phá án, bình thường phải đi công tác cũng có thể hiểu được, Kiều Cương tuyệt không cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là hắn đi rồi, trong nhà lại chỉ còn mình Kiều Cương.
Kiều Cương tính cách độc lập, tuyệt đối không thích ỷ lại người khác, thế nhưng tiếng bước chân kỳ quái quấy nhiễu hắn trước đây, từ sau khi Lâm Hiển trở về, không có nghe thấy nữa.
Mặc dù rất mất mặt, nhưng hắn phải thừa nhận, có đôi khi nghe được âm thanh đó thì, hắn sẽ có chút lo sợ. Hơn nữa gần đây hắn luôn có ảo giác có người nhìn hắn, hắn đã từng muốn nói với Lâm Hiển, nhưng lại sợ chỉ là thần kinh mình quá nhạy cảm.
Nhật ký của Tống Viễn hắn đã xem qua phân nửa, cũng đã quen với cách viết tự thuật vụn vặt rắc rối trong đó.
Kiều Cương vẫn không biết ‘người kia’ trong nhật ký là ai, nhưng hắn khẳng định người này có ảnh hưởng rất lớn đối với Tống Viễn. Trên thực tế, hắn chưa từng gặp qua người nào giống như Tống Viễn, đối với người khác có cảm tình sâu đậm như vậy.
Tuy rằng trong nhật ký không có những từ ngữ liên quan đến ‘thích’ hay là ‘yêu’, nhưng Kiều Cương hiểu rõ Tống Viễn đối với người kia là tình cảm như thế nào.
Về đồng tính luyến ái, Kiều Cương không biết bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ không kỳ thị bọn họ.
Chỉ có thể nói, hắn nghĩ những người đó đều là người của thế giới khác, cùng với cuộc sống của hắn không có đụng chạm. Bên cạnh hắn không có bạn bè như vậy, cho dù là có, hắn cũng cho rằng xu hướng giới tính của đối phương và nhân cách của người đó không có nửa điểm quan hệ.
Mỗi ngày đọc nhật ký của người khác, quá trình này đối với Kiều Cương mà nói là thật kỳ diệu.
Hiện tại giữa người với người có rất nhiều ngăn cách và ràng buộc, dẫn đến khi gặp gỡ đều vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, cho dù là người yêu cũng không thể giữa đây đó đều không có bí mật. Mà có thể trực tiếp xem lén thứ bí mật nhất của đối phương, tâm hồn tiếp xúc không hề có khoảng cách... là chuyện Kiều Cương trước đây chẳng bao giờ có được.
Hình tượng của Tống Viễn cũng dần dần cụ thể hoá trong đầu Kiều Cương.
Tống Viễn thời niên thiếu, tình cảm vô cùng thuần khiết, mỗi ngày nhìn hắn trong nhật ký vì đối phương vui mà vui, vì đối phương buồn mà buồn, Kiều Cương cũng có chút rung động. Mỗi ngày hắn thấy được, là tấm lòng trong sáng mà tha thiết chân thành của thiếu niên Tống Viễn.
Hôm Lâm Hiển đi rồi, Kiều Cương kêu dì giúp việc bữa ăn chỉ nấu một phần cho hắn, ăn xong rồi lại đến công viên gần đó tiêu hoá một chút, buổi tối trở về đánh răng rửa mặt xong, Kiều Cương nằm sấp trên giường xem nhật ký.
Ngày hôm nay tình yêu của thiếu niên có phát triển mới, hắn rốt cục sửa đổi cách ái mộ thầm kín của mình đối với đối phương, tiến một bước quan trọng —— viết thư tình!
Tuy rằng nhìn theo góc độ của Kiều Cương, đó bất quá chỉ là một phong thư hàm súc biểu đạt muốn cùng đối phương trở thành bạn tốt, có thể nói là có chút ấu trĩ.
Bức thư này phải qua một tuần mới viết xong, giữa chừng sửa chữa không dưới mười lần, đứa ngốc đó ôm bức thư trong ngực một tháng, rốt cục mới có đủ dũng khí, nhét vào trong ngăn bàn của đối phương.
Nhưng vô cùng không may, kết quả lá thư này chưa từng được xem qua đã bị ném vào thùng rác.
Nhưng mà điểm tốt duy nhất là, đối phương không chỉ ném thư của mình hắn, thư tình của người khác cũng không ngoại lệ là kết quả đó, như vậy mới làm lòng Tống Viễn dễ chịu một chút.
Bởi vì trong nhật ký tâm tình của thiếu niên giằng co một khoảng thời gian dài, nên ngay cả Tâm trạng của Kiều Cương khi đi vào giấc ngủ cũng không phải dễ chịu, mà ở hắn nằm xuống chẳng bao lâu, chợt nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách, lại càng làm cho tâm tình hắn thêm tồi tệ.
Hắn ép buộc chính mình nhắm mắt lại, nói với bản thân thật ra bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có, ngay khi biện pháp của hắn thấy có chút hiệu quả, lúc vừa sắp đi vào giấc ngủ, tiếng bước chân đó đi tới hướng gian phòng của hắn.
Sau đó, hắn nghe thấy được tiếng cửa chuyển động.
Cơn buồn ngủ lập tức trốn biệt tăm! Kiều Cương mở to mắt, nín thở ngưng hồn nghe động tĩnh ngoài cửa, nhưng đợi thật lâu, không nghe thấy thêm bất cứ tiếng động nào nữa, Kiều Cương thậm chí có chút hoài nghi vừa nãy hắn có phải đang nằm mơ hay không.
Đột ngột bị hù một cú, Kiều Cương chẳng còn nửa điểm buồn ngủ, chỉ có thể đi ra ngoài mở TV xem bóng đá một chút, nhưng chỉ là càng xem càng hưng phấn, tiếp tục như vậy, ngày mai sẽ không dậy nổi.
Kiều Cương trước đây nghe qua người ta nói trước khi ngủ mà tắm nước nóng sẽ giúp con người dễ đi vào giấc ngủ. Thế nào cũng ngủ không được, không bằng thử biện pháp này xem, vì vậy liền xả nước nóng vào bồn tắm lớn.
Ngâm mình trong nước nóng quả thật rất thoải mái, Kiều Cương cảm thấy lỗ chân lông toàn thân trên dưới đều mở ra.
Hắn thoải mái mà thở dài, đầu gối lên cạnh bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ sự thanh thản dễ chịu.
Nhưng ngay khi hắn thoải mái đến mức hận không thể rên hừ hừ, thì đèn trong phòng tắm chớp tắt hai lần rồi tắt ngấm.
Chẳng lẽ là chập điện rồi?
Bao phủ trong bóng đêm, Kiều Cương muốn đứng lên đi kiểm tra nguồn điện, nhưng không đợi hắn đứng dậy, nước mới nãy vẫn còn nóng hổi vừa phải đã biến hơi lạnh, như là nhiệt độ trong nước bỗng nhiên sụt xuống mấy độ. Sau đó một một luồng cảm giác mát lạnh chạm vào đầu gối của hắn...
Kiều Cương hoảng hồn, phản xạ muốn đá văng thứ kia ra, nhưng chẳng chờ hắn hoạt động, cẳng chân kia cũng bị đón bắt được.
Thứ lạnh lẽo tới tận xương, đang đặt ở trên đùi Kiều Cương, là một cánh tay tái nhợt.
Ngón tay dài mảnh khảnh, nhưng có sức mạnh kỳ lạ khác với bề ngoài, giống như dây xích lạnh lẽo siết chặt chân hắn bên trong. Chủ nhân của cánh tay không nhìn rõ bóng người, Kiều Cương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn không thấy mặt, thế nhưng không hiểu sao hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương.
Người nọ nhìn hắn thật lâu, sau đó bò hướng về phía hắn.
Cánh tay hắn theo thân người di động, chuyển tới trên cánh tay của Kiều Cương, mà Kiều Cương bởi vì vô cùng khiếp sợ, không có bất cứ phản ứng nào.
Khi hắn nhớ lại phải phản kháng thì, thân thể đối phương đã bắt đầu đè ép.
Thân thể không có cảm giác trọng lượng của hắn lạnh lẽo như một tảng băng, nửa người dưới của đối phương ở giữa hai chân Kiều Cương, Kiều Cương không chú ý tới tư thế như vậy ẩn dấu nguy hiểm.
Nhưng mà hắn rõ ràng chính là, hiện tại đang đặt trên người hắn, tuyệt đối là một người đàn ông.
Đầu tiên, nhiệt độ cơ thế của đối phương thấp đến mức không thể là ôn độ mà người bình thường nên có; sau đó là hương vị trên người đối phương, giống y chang như lần đó hắn gặp phải tên sắc quỷ trên xe buýt!
"Buông!" Kiều Cương xuất ra toàn lực muốn tránh thoát, nhưng cánh tay của đối phương không có chút suy suyển.
"Đồ khốn! Ngươi là ai? Vì sao luôn quấn lấy ta!" Kiều Cương đỏ mặt la lên.
Lần trước trên xe buýt quấy rối tình dục hắn, lần này hắn đang trần như nhộng, lại muốn làm gì hắn?
Mẹ nó! Con quỷ đó quả thật theo hắn về nhà!
Kiều Cương nổi giận, nhiệt độ trên người không ngừng vì hắn xấu hổ và tức giận mà tăng lên, nước đã lạnh đều phải bị hắn làm cho sôi trào!
"Người" đè lên hắn im lìm chẳng lên tiếng, tay cũng bắt đầu hoạt động.
Kiều Cương không biết hắn dùng cái gì trói hai tay hắn lại phía sau, sau đó hai tay bắt đầu ở khắp trên người hắn dao động, trêu đùa giác quan của hắn.
Môi của Kiều Cương cũng bị đối phương lấp kín, người nọ gặm nhấm môi hắn giống như là muốn ăn vào miệng, lực liếm mút giống như là muốn cắn đứt nó vậy.
Môi bị ép mở rồi, đầu lưỡi cũng bị sự lạnh lẽo của đối phương quấn lấy, hung hăng mạnh bạo như rắn đực đuổi theo rắn cái. Kiều Cương ngay cả rên rỉ cũng làm không được, nước miếng từ trong miệng chảy ra bên mép, lại bị "người" đó liếm vòng nuốt xuống.
Những động tác tình sắc mãnh liệt liên tiếp, làm Kiều Cương trong nhất thời bị trùng kích quá lớn, não bộ mê man, thân thể không có cách gì phản ứng đúng lúc.
Người kia không dễ dàng thoả mãn chỉ hôn môi hắn, chú ý của đối phương chuyển tới dưới xương quai xanh của hắn, đến nhũ tiêm như hai hạt ngọc đỏ nâu.
Hai điểm trước ngực Kiều Cương, hai mươi năm nay ngoại trừ bản thân mình chưa từng bị người khác chạm qua, nhưng chỉ là cảm giác khi tắm tiện thể chà qua, thế nào có thể so sánh được với kích thích lúc này?
Đối phương xuất ra sức mạnh như vừa nãy đối xử với môi hắn, liếm mút nhũ tiêm hắn, cảm giác lạnh lẽo thấm ướt không thể nói là khó chịu, nhưng là không có gì là vui vẻ. Bị đồng tính dùng bạo lực đùa bỡn, Kiều Cương cảm giác được chính là sỉ nhục.
Kiều Cương lớn tiếng mắng chửi, nguyền rủa kẻ ở trên người mình.
Hắn rất nhỏ đã ra ngoài xã hội làm việc, hoàn cảnh phức tạp nào chẳng từng trãi qua, những lời khó nghe nào chưa từng nghe qua. Lúc này giận quá rồi một miệng mắng chửi, nội dung thật là phong phú, so sánh đa dạng, hơn nữa khó thấy nhất chính là tuyệt không trùng lặp!
Kiều Cương mắng đến lúc miệng khô, dừng lại nghỉ ngơi.
Người nọ ngừng lại động tác trước ngực hắn, hình như cảm thấy nghe rất thú vị, lúc phát hiện hắn không nói nữa, hôn môi hắn, động tác mang theo trấn an.
Cánh tay hắn chậm rãi hướng về căn bộ giữa bắp đùi rắn chắc của Kiều Cương, bàn tay vòng quanh, tràn ngập hứng thú khiêu khích.
Chân Kiều Cương run lên, lúc này hắn trái lại cắn chặt răng không mở miệng.
Ngón tay như khắc bằng băng ngọc, lạnh lẽo mà nhẵn nhụi, phàm là chỗ nó sờ tới, đều nổi lên một mảng da gà nho nhỏ.
Kiều Cương ngâm mình trong nước lạnh, cảm giác đang ở giữa mùa đông khắc nghiệt.
Nhũ tiêm lại bị người kia ngậm vào trong miệng. Giống như trẻ con liếm mút, đói khát cuồng nhiệt đến mức làm Kiều Cương Cảm thấy đau đớn.
đầu v* bị luân phiên mút bắt đầu sưng đỏ, chỉ cần hơi bị đụng một chút liền có cảm giác đau đớn, người kia trái lại còn đang cố chấp dùng hàm răng ma sát điểm nhỏ nổi lên, Kiều Cương nhịn không được khó chịu rên hừ hừ, lại đưa tới nam nhân càng gặm nhấm càng mãnh liệt hơn.
Song song, bàn tay ở giữa háng cũng bắt đầu hoạt động.
Cảm giác lạnh lẽo không triệt tiêu được khoái cảm nơi đó, cho dù Kiều Cương rất không muốn, dục vọng vẫn ở dưới bàn tay đó bắt đầu bành trướng. Kiều Cương cảm thấy đàn ông thực sự là những sinh vật đáng buồn.
Từ sau lần trên xe buýt, Kiều Cương vẫn không có tự mình giải quyết, cho nên cảm giác vui vẻ nhận được càng lớn.
Sung sướng giống như từng đợt sóng trùng kích thân thể hắn, nhịp điệu động tác của người nọ trước sau vẫn không nhanh không chậm, cơ thể Kiều Cương chưa đủ thoả mãn tự động cố gắng nâng thắt lưng cọ sát vào lòng bàn tay đối phương.
Người nọ nhẹ nhàng cười rộ lên, môi từ trên ngực hắn bắt đầu dời xuống.
Đầu của hắn chậm rãi chìm vào trong nước, sau đó Kiều Cương cảm giác được đôi môi dịu dàng rơi vào eo hắn.
Phần eo của Kiều Cương mềm dẻo mạnh mẽ, còn có cơ bụng đẹp, sờ lên cảm giác như một khối chocolate mịn màng.
Nương theo dòng nước vỗ về chơi đùa, môi và đầu lưỡi của người kia liếm láp trên bụng hắn, Kiều Cương hô hấp gấp lên, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy, cảm giác tê dại như điện giật, từ phần eo chạy tán loạn ra.
Kiều Cương bị liếm đến vừa ngứa ngáy vừa thoản mái, rốt cục chịu không