Tiếng đàn Cello luôn mang đến cảm giác buồn man mác, cho dù là tấu lên bản nhạc vui tươi, cũng giống như một cô bé đang cố tỏ ra dễ thương cười nói, nhưng sau lưng lại âm thầm chịu đựng sự dày vò của cuộc đời.
Theo âm vang của tiếng đàn, Sở Ương biết đó là của mình. Mặc dù giai điệu không giống hoàn toàn, nhưng nó lại giống một cách đáng kinh ngạc với một bản nhạc mà cậu đã viết năm mười bảy tuổi.
Lạ lùng hơn nữa là khi giai điệu ấy cất lên, bức tường thịt khổng lồ lập tức bất động ngay tức thì. Con mắt thật to như sắp buồn ngủ, chậm rãi chớp nháy vài lần, dịch nhờn chảy từ khóe mắt ngày càng nhiều, rồi từ từ khép lại.
Tiếng đàn Cello cũng theo đó biến mất, vừa rồi khi tiếng đàn vang lên thì Lâm Kỳ và Tiêu Dật Tuyền vội vàng bịt kín lỗ tai, giờ đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Sở Ương là ngơ ngác lắng nghe bản nhạc đó, sự lạnh lẽo tràn ngập sau lưng….Người kéo đàn, là chính mình trong thực tế méo mó này sao?
Tiêu Dật Tuyền nhìn vẻ mặt của Sở Ương ngày càng thêm quái dị.
Lâm Kỳ thấy thế, suy đoán có lẽ Tiêu Dật Tuyền có chút hiểu biết về thủ phạm tạo thành sự lây nhiễm trong thực tế này, ít nhất là biết danh tính của đối phương trong thực tế của họ. Nói không chừng đây là lý do anh ta trở thành bác sĩ phụ trách của Trần Y như một sự tình cờ vậy. Lâm Kỳ âm thầm ngăn trở Sở Ương, nhỏ giọng nói với Tiêu Dật Tuyền, “Trước hết tìm cách mở cửa đã, không thì lát nữa nó sẽ tỉnh lại.”
Tiêu Dật Tuyền gật đầu, xoay người nhìn cánh cửa sắt dính chặt lấy nhau, lấy con da màu bạc ra lần nữa, cắm vào trong khe cửa. Đầu lưỡi dao găm không biết được chế tạo từ chất liệu gì, thế mà có thể đâm xuyên qua vật chất cứng rắn như vậy, như cắt mỡ bò. Hai tay Tiêu Dật Tuyền nắm lấy chuôi dao, dừng lực cắt xuống một đường, mặc dù trông khá mất công nhưng cuối cùng anh ta cũng cắt được một cái khe giữa hai cánh cửa vốn đã hợp nhất với nhau. Sau đó ba người hợp lực dọng mạnh tới, làm mấy lần mới phá tan cánh cửa ra được.
“Tiếng đàn khi nãy từ đâu truyền tới biết không.” Tiêu Dật Tuyền nói, thăm dò dẫm lên bậc thang xem xét, xác định nó kiên cố thì lập tức chạy nhanh lên lầu.
Lâm Kỳ bước được hai bậc, phát hiện Sở Ương không đi theo. Hắn quay đầu lại, thấy Sở Ương đang nhìn lên lầu với ánh mắt hoảng sợ.
“Đừng sợ.” Lâm Kỳ trở về trước mặt Sở Ương, “Người phụ nữ kia bị biến đổi tới mức độ đó, thận trí đã bị ảnh hưởng tương đối rồi, có phải do cậu gây ra hay không thì chưa thể chắc chắn được.”
Sở Ương nhìn điện thoại trong tay, cậu vẫn chưa tắt livetream. Ở trong không gian quỷ dị, chiếc điện thoại di động có thể kết nối với thế giới ban đầu gần như là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cậu, liên tục nhắc nhở bản thân đây không phải là thế giới của cậu, đây chỉ là ác mộng thôi, hết thảy mọi chuyện phát sinh từ đầu tới giờ so với thực tế nguyên bản đều là dưới góc nhìn ảo giác, chưa từng có gì xảy ra cả.
“Nếu như thật sự là tôi, vậy các anh định xử lý thế nào?”
“Mang y đi. Đến một nơi chuyên biệt thẩm phán y.” Lâm Kỳ đi về phía trước một bước, Chăm chú nhìn vào hai mắt Sở Ương, “Tôi hiểu cảm giác của cậu. Đừng quên rằng tôi cũng giống cậu, cũng là người quan sát đa chiều. Trong vô số thực tế, đương nhiên cũng có vô số tôi. Tôi đã hành nghề bao nhiêu năm, không có chuyện tôi chưa từng trải qua điều đó. Trên thực tế nếu như cậu tiến vào thực tế song song, tỉ lệ gặp được chính mình là rất cao. Hơn thế đó là chính bản thân cậu, nên về tư duy lẫn tính cách sẽ có tính tương đồng rất lớn. Nhưng biến số vẫn sẽ có, kinh nghiệm và ký ức ảnh hưởng đến cậu không hề nhỏ, có đôi khi cậu căn bản không thể tưởng tượng được đâu….”
“Tôi trong thực tế này, vẫn chơi đàn….” Sở Ương hoang mang hỏi, “Tại sao tôi lại làm thế?”
“Ngay cả cậu còn không biết thì tôi lại càng không khả năng biết.” Lâm Kỳ khẽ giữ chặt cánh tay của cậu, nở nụ cười sáng sủa, “Đi thôi, muốn hiểu rõ ngọn ngành cũng chỉ có thể ba mặt một lời với y.”
Trên tầng, thực tế ban đầu tương ứng với khu nội trú của Trần Y, nhưng nữ bệnh nhân trong phòng bệnh vừa rồi rõ ràng cùng phòng với Trần Y cơ mà. Một là người phụ nữ kia xuất hiện sai vị trí, hai là phòng bệnh trong thực tế này phân bố khác với thực tế bọn họ, chênh lệch một tầng.
Giữa thực tế này và thực tế ban đầu của họ vẫn có chút khác biệt. Có điều Sở Ương không dám nghĩ, trong thực tế này Trần Y có bị bệnh không? Thời gian xảy ra lây nhiễm cô đã mặt tại bệnh viện chưa? Cậu cố ngăn mình ngừng suy nghĩ lung tung, để chuyên tâm hành động theo sau bóng lưng Lâm Kỳ, bước chân nhanh nhẹn, đi sát đằng sau.
Tầng năm vậy mà trông sạch sẽ hơn tầng bốn rất nhiều, gần giống như bộ dạng nguyên bản của bệnh viện. Mặt đất sạch sẽ, dưới tường trắng là lớp sơn màu xanh nhạt, nhưng cửa sổ vẫn bị thứ gì đó tương tự như sơn lấp kín, không cách nào nhìn được khung cảnh bên ngoài. Cơ mà vẫn không giống nhau lắm, toàn bộ tầng năm trống rỗng, không một bóng người, ánh đèn trắng bệnh chiếu sáng mọi thứ một cách rõ ràng, như một cái xác chết giữa ban ngày khiến người ta càng thêm kiêng kị.
Tiêu Dật Tuyền cắm hai tay vào trong túi áo blouse, nhanh chân đi về phía trước. Tựa như anh ta là bác sĩ cuối cùng của bệnh viện này. Anh ta vươn tay mở cửa từng phòng bệnh, ga giường trắng bóc, túi truyền nước vẫn treo ngay chỗ cũ, mà bệnh nhân đáng lẽ phải nằm trên giường lại chẳng thấy ai.
Lâm Kỳ quay đầu trước camera điện thoại Sở Ương đang cầm và nói, “Xem ra đã bị lây nhiễm từ đầu tới đuôi luôn rồi.”
Tiêu Dật Tuyền lấy một cái zippo bật lửa màu bạc từ trong túi ra, dùng một tay bật nắp, phụt một cái lửa bùng lên. Anh ta cuộn tay ôm lấy ngọn lửa nhỏ màu vỏ quýt, trong miệng lẩm bẩm vài câu chú văn mà Sở Ương không thể hiểu, cậu thấy ngọn lửa thoát ly khỏi cái bật lửa và bay lên không trung như một con côn trùng nhỏ, xoay một vòng quanh người Tiêu Dật Tuyền, rồi bay sâu về chỗ hành lang.
“Các bạn chưa từng thấy các tín đồ của bộ Thánh Viêm làm phép đúng không nào, thứ mà vị bác sĩ kia sử dụng chính là lửa trùng rất phổ biến trong giáo phái của họ. Chúng thường ẩn mình dưới dạng ngọn lửa, núp trong bật lửa, khi cần tìm kiếm lực lượng entropy không ổn định sẽ giải phóng chúng ra.” Lâm Kỳ tận chức tận trách giải thích cho người xem của hắn.
Sở Ương lặng lẽ chen lời, “Có phải tương tự với cái đồng hồ bỏ túi của anh đúng không?”
Lâm Kỳ cười nhạt nhìn cậu một cái, “Vẫn có khác biệt đôi chút. Nhưng cậu cũng có thể xem như là vậy.”
Tiêu Dật Tuyền quay đầu lườm hai người bọn họ, rồi lắc đầu, sau đó đuổi theo hướng ngọn lửa bay đi. Hai người họ cũng nhanh chóng theo sát phía sau.
Sở Ương nhỏ giọng nói, “Các anh rốt cuộc có bao nhiêu phe phái? Tôi nghe cứ như còn có phân chia địa bàn vậy ấy?”
Lâm Kỳ hơi lơ đễnh vừa nói vừa đánh giá những bảng thông báo dán trên cột tường, “Chủ yếu