Việc cắt đứt mọi mối liên hệ giữa thực tại này với thực tế khác không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, cần ít nhất một vị quan sát cấp năm và bốn vị quan sát cấp bốn mới có thể thực hiện. Nói cách khác, bọn họ phải trở về thực tại ban đầu của mình, sau đó mỗi người liên hệ với cấp trên trong tổ chức của họ.
Lâm Kỳ dùng đồng hồ bỏ túi tìm được dấu hiệu để quay lại, ba người trở về thực tế ban đầu thông qua cánh cửa phòng phẫu thuật. Sở Ương chợt nhớ lại, Sở Ương mang mặt nạ hình như không cần dùng đến cửa, mà trực tiếp xé rách không khí thành vết nứt….
Đó chính là sức mạnh của người quan sát cấp năm sao?
Trong bệnh viện vẫn yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Mặc dù hành lang sạch sẽ được thắp sáng bằng một thứ ánh sáng trắng, nhưng không khí xung quanh có nhiều thứ sống động hơn với thế giới kia, nó chưa bị sụp đổ. Một y tá từ quầy y tá đi tới, nhìn thấy ba người họ, gật đầu với Tiêu Dật Tuyền, “Bác sĩ Tiêu, anh đến phòng phẫu thuật làm gì vậy?”
“Tôi để quên đồ ở trỏng.” Tiêu Dật Tuyền ôn tồn lịch sự nói.
Y tá hơi nghi ngờ nhìn thoáng Sở Ương và Lâm Kỳ phía sau, không nói gì nữa mỉm cười rời đi.
Tiêu Dật Tuyền quay người nhìn hai người, “Hội trưởng lão cũng muốn tham gia vào chuyện này à?”
Lâm Kỳ hừ cười, “Mấy người và thần điện hỗn độn là đối thủ của nhau, vũng nước đục này chúng tôi không xen vào. Nhưng cái người quan sát cấp năm nọ rất kỳ lạ, tôi phải báo cáo với các trưởng lão để xem họ quyết định thế nào.”
Tiêu Dật Tuyền gật đầu, tiếp tục nhìn về phía Sở Ương, nói, “Có thời gian tôi với cậu nói chuyện cho rõ hơn. Tôi cần biết thêm nhiều về những chuyện liên quan đến cậu.”
Sở Ương chưa kịp lên tiếng, Lâm Kỳ đã cướp lời, ôm cánh tay tỏ vẻ khó chịu nói, “Này anh bạn, muốn hẹn riêng trợ lý của tôi thì phải có sự đồng ý của tôi cái đã, biết không?”
Tiêu Dật Tuyền nhàn nhạt trả lời, “Cậu ấy là trợ lý của anh, chứ không phải người hầu của anh, càng không phải bạn trai của anh, mắc mớ gì phải cần anh đồng ý mới được?”
“Tôi là ông chủ của cậu ấy, tất nhiên cậu ấy phải nghe theo tôi rồi.” Lâm Kỳ nói xong, nhìn sang Sở Ương, tỏ vẻ chờ cậu đồng ý với lời mình nói. Sở Ương thở dài, nói với Tiêu Dật Tuyền, “Anh sẽ tiếp tục trị liệu cho Trần Y chứ?”
Tiêu Dật Tuyền trầm mặc một lát, nói, “Còn tùy thuộc vào sự an bài của các đại pháp sư nữa.”
Sở Ương lại hỏi, “Các anh…chẳng lẽ không có phép thuật nào có thể trị bệnh cho em ấy sao?”
Lâm Kỳ nhẹ nhàng đè lên vai cậu, “Tiểu Ương, chúng tôi là phủ thủy hắc ám, không phải thượng đế. Chúng tôi không thể chữa khỏi những căn bệnh tự nhiên của thế gian, chúng tôi chỉ có thể giải quyết lực lượng entropy và những vật chất có tính tương tự thôi .”
Tiêu Dật Tuyền đồng tình gật đầu, “Cậu yên tâm đi, một khi tôi vẫn còn là bác sĩ chủ trị cho cô ấy, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Bệnh bạch cầu AML chỉ cần kiên trì hóa trị sẽ có kết quả tốt, tỷ lệ sống sót thêm năm năm là rất cao.”
Nhưng…Ung thư máu là căn bệnh tự nhiên bắt nguồn từ đâu? Họ luôn nói về entropy hóa, sự sụp đổ và sự hỗn loạn. Không phải vì entropy mà những thứ như ung thư và khối u, những vật chất vốn dĩ đang bình thường mà biến thành hỗ loạn đó sao? Có thật là không thể hay không, hay do bọn họ có quy tắc gì đó?.
Có điều Sở Ương không tiếp tục truy hỏi nữa. Dù có thể hay không thể, cậu biết mình không có lập trường đi ép buộc người khác. Nhưng….đây có lẽ cũng là một phương hướng….
Tiêu Dật Tuyền trở về phòng làm việc của anh ta, còn Sở Ương im lặng quay về phòng bệnh của Trần Y. Vì đa số các bệnh nhân đều đã ngủ, nên ánh đèn trong phòng khá tối, chỉ có đèn ngủ ở đầu giường là tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Cậu tới cạnh Trần Y, lại ngạc nhiên thấy cô đã tỉnh.
Vừa thấy được Sở Ương, cô đã sững sờ nói, “Ơ? Sao anh quay lại rồi, còn thay đồ quay lại nữa?”
Trong lòng Sở Ương hơi hồi hộp, cau mày nói, “Em nói gì vậy? Đồ đạc gì?”
Thấy sắc mặt Sở Ương chợt biến đổi, Trần Y hoảng hốt co rúm, nhỏ giọng nói, “Mới nãy anh mặc một bộ tây trang tới thăm em mà….em còn hỏi anh lấy đâu ra bộ đồ đẹp thế kia cơ….”
Đồ tây đen…
“Anh có đeo mặt nạ không?”
“Không…không đeo?”
Sắc mặt Sở Ương trắng bệch, quay đầu nhìn về phía Lâm Kỳ, biểu tình của hắn cũng nghiêm túc, thần thái nhẹ nhõm biến mất tăm.
Trần Y lặng lẽ liếc qua Lâm Kỳ, hơi bất ngờ vì chỉ mới vài giờ ngắn ngủi, mà người đàn ông đẹp trai chói lóa này lại phờ phạt đi trông thấy, như suốt cả đêm không ngủ vậy.
“Anh có nói với em cái gì không?” Sở Ương ngồi lên giường Trần Y, chăm chú nhìn cô. Vẻ mặt sợ hãi mang theo sự uy nghiêm của cậu khiến Trần Dịch có chút hoảng, “Không nói gì cả…em cảm giác có người đang nhìn em, khi mở to mắt thì đã thấy anh ngồi đúng ngay vị trí anh đang ngồi luôn. Anh không nhớ hả?”
Sao lại như vậy? Sao y đã tiến vào rồi?
Chẳng lẽ y muốn lây nhiễm bệnh viện này, giống như đã làm ở thực tế trước đó.
Sở Ương bất thình lình đứng dậy, lôi Lâm Kỳ ra khỏi phòng bệnh. Trong hành lang, cậu tựa vào tường, giọng nói thoáng run rẩy, “Người phụ nữ kia nói rằng sau khi tôi kéo đàn, thực tế kia mới bị lây nhiễm. Y sẽ lại dùng phương pháp giống nhau để….”
“Cậu bình tĩnh đi.” Lâm Kỳ nắm bả vai cậu, sức lực vững vàng, như có thể ổn định trái tim đang hoảng loạn của cậu, “Muốn làm sụp đổ một thực tế cần ít nhất hai mươi người quan sát cấp năm, và nếu như có hai mươi Đại Tế Ti từ thần điện hỗn độn đồng thời cùng xâm lấn, hội trưởng lão sẽ biết ngay. Huống hồ thủ hạ của y là hai người quan sát cấp bốn, để thực hiện thì y phải có thêm bảy mươi lăm người quan sát cấp bốn nữa mới có thể triệt để entropy hóa một hiện thực, nên không nhanh được đâu.”
Sở Ương ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói, “Y chính là tôi….Nếu như y dùng tiếng đàn lây nhiễm thì có phải tôi cũng có thể…”
Có phải cậu cũng có thể dùng vũ khí tương tự để chống trả không?
“Sở Ương!” Lâm Kỳ cao giọng, “Nếu như cậu đã quyết định từ bỏ, thì khi muốn cầm lại cũng là một quyết định quan trọng, cậu phải nghĩ cho kỹ.”
Giọng nói Lâm Kỳ không tính lớn, nhưng lại có loại trấn định và bĩnh tĩnh, thật khác biệt với mọi khi. Sở Ương nhận ra, Lâm Kỳ như đeo vô số chiếc mặt nạ, đa số thời gian đều là bộ mặt tự luyến tiêu sái, trừ đó ra, thì lúc đối mặt với kẻ địch, đối mặt với nguy hiểm, và khi trấn ai người khác như bây giờ, đều mỗi lúc mỗi vẻ. Khi thì nghiêm túc, khi thì cà chớn, khi thì lại hơi đáng sợ.
Và chiếc mặt nào mới là bộ mặt thật của hắn đây, hay tất cả chỉ là diễn tuồng?.
Mặc dù đã quen biết hắn được một thời gian, nhưng Sở Ương vẫn như cũ không hiểu nhiều về hắn.
… … … … … … … … … …
Sau đó, họ tuần tra khắp bệnh viện một vòng và không phát hiện ra cái bóng của kẻ xâm lấn nào. Tiêu Dật Tuyền nói với họ rằng anh ta sẽ chú ý, khuyên họ về nghỉ ngơi trước đi.
Cùng Lâm Kỳ về tới nhà là lúc năm giờ sáng, Sở Ương, người đã trải qua bao nhiêu chuyện điên rồ cả đêm, không hề cảm