Edit: Nhung
Beta: Uyên
Vừa rồi vội vội vàng vàng bị kéo vào phòng của Lâm Kì, khiến cậu không có thời gian chú ý tới tình trạng ở trong phòng. Bây giờ cậu vừa quay đầu lại, thì phát hiện tình hình cổ quái ở đây.
Ba cái vali du lịch nặng nề đều bị mở ra, trên mặt đất xếp một đống dụng cụ kỳ lạ, hơi giống cái loa, mà cũng hơi giống rada loại nhỏ. Giữa giường trải rộng một tấm tơ lụa màu trắng, ở ngay chính giữa không biết dùng thứ thuốc màu đỏ gì để vẽ lên một đồ án vô cùng kì quái, giống như chữ tượng hình, đây là loại chữ mà cậu chưa từng thấy qua. Có vài cái chai được đậy kín, bên trong chứa vật thể có màu sắc đục ngầu, một ít mẫu vật trắng xám đang trôi lơ lửng bên trong, có loại sâu thịt to chừng cổ tay với vô số cái chân dài mảnh, cũng có con bọ cánh cứng to đến dọa người, và một số loại sinh vật cổ quái nhìn không ra hình dạng gì. Những cái lọ được đặt ở các hướng khác nhau trên tấm tơ lụa màu trắng, tuy lộn xộn nhưng lại có trật tự nhất định.
Nhìn cứ như đang triệu hoán một thứ gì đó tới. Cong có một cái camera được đặt trên giá ba chân, đối diện với bọn họ.
Sở Ương dùng tay vuốt tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt trên trán, giữa lông mày cậu hiện ra vẻ hoang mang và mờ mịt, “Mấy thứ này là sao vậy?”
Lâm Kỳ bước vào phòng, dường như sợ Sở Ương giật mình, nên đóng cửa rất nhẹ nhàng. Cầm tay vịn của ghế tựa kéo đến đặt ở trước mặt Sở Ương, hời hợt nói, “Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Cảm giác tim đập nhanh của Sở Ương vẫn chưa hết, liền vịn ghế tựa rồi ngồi xuống. Lâm Kỳ ngồi trên mép giường, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối. Sở Ương chú ý thấy hắn vẫn còn đeo đôi găng tay màu đen.
Chẳng lẽ từ đầu tới giờ hắn chưa từng cởi găng tay ra?
Sở Ương có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng tạm thời cậu không sắp xếp manh mối rõ ràng, chỉ có thể hỏi một câu hỏi duy nhất trong đầu mình, “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Kỳ thản nhiên hỏi lại một câu, “Cậu có biết con mèo của Schrödinger* không?”
*Con mèo của Schrödinger: là một thí nghiệm tưởng tượng được nghĩ ra bởi Erwin Schrödinger để cho thấy sự thiếu hoàn hảo của những cách hiểu về cơ học lượng tử vào thời của ông, khi suy diễn từ các hệ vật lý vi mô sang các hệ vật lý vĩ mô.
Câu hỏi không đầu đuôi, làm cho Sở Ương sửng sốt ba giây, rồi gật đầu, “Đã từng nghe nói……Thì sao?”
Lâm Kỳ rủ rỉ nói, “Đặt con mèo và thuốc độc vào trong một cái hộp kín, trước khi cậu mở hộp, mèo có thể đang sống, cũng có thể đã chết rồi, trạng thái của con mèo trong lúc đó là giữa sự sống và cái chết. Đây là cách nói đơn giản, trên thực tế là đang thảo luận về một tình huống, một hạt có thể xuất hiện dưới hình thức sóng, cũng có thể xuất hiện dưới hình thức hạt, nhưng trước khi có người quan sát* tiến hành quan sát và đoán định, thì cả hai đều có khả năng cùng tồn tại. Khi người quan sát chọn quan sát các hạt, những gì người đó nhìn thấy chính là hạt, và khi người đó muốn quan sát sóng, thì những gì người đó thấy chính là sóng. Vì vậy có một lý thuyết cho rằng, ở cấp độ lượng tử, vạn vật không nhất định sẽ tồn tại, mà nó là tập hợp của vô số khả năng. Chỉ khi người quan sát xuất hiện, mới có thể xác định khả năng nào trở thành sự thật, khả năng nào sụp đổ vào hư vô.”
*Người quan sát: là người quan sát trong tài liệu thuyết tương đối. Vai trò của họ là đưa ra phán đoán về vị trí và thời gian của các sự kiện.
Đang không lại giải thích vật lý cho cậu làm gì?
Sở Ương không biết tiếp lời như thế nào, Lâm Kỳ nói tiếp, “Những người được gọi là người quan sát, là những sinh vật tự có ý thức giống như tôi và cậu. Những gì cậu nhìn thấy bằng mắt, nghe bằng tai, và bất cứ điều gì cậu cảm nhận được, là những thứ cậu đã xác định. Nhưng có một số người quan sát trong chúng ta có thể nhìn thấy nhiều khả năng trong cùng một lúc, nói cách khác, người đó có thể xác định nhiều hơn một sự thật, cũng có thể đem những sự thật này biến thành hư vô.”
“…… Tôi không hiểu anh đang nói cái gì……”
“Chậc, đần thiệt. Được rồi, tôi sẽ nói rõ hơn. Cậu nhìn thấy những thứ gì đó kỳ lạ ở trong phòng khách sạn, đây không phải là lần đầu tiên đúng không?”
Sở Ương lười so đo với việc hắn mắng mình ngu ngốc, chỉ gật đầu.
“Mấy người bình thường xử lý mấy…..thứ kỳ quái này như thế nào?”
“Bình thường chúng tôi không nhìn thấy tụi nó, khi gặp nó nếu có cửa thì đóng cửa lại…… Sau đó mở cửa ra lần nữa thì nó sẽ biến mất. A……” Sở Ương đột nhiên bắt đầu hiểu được ý của Lâm Kỳ. Nếu dùng cách này để giải thích những việc kỳ lạ mà cậu gặp ở khách sạn, thì có phải những cảnh tượng quỷ dị đó và con người là những khả năng mà lẽ ra nên bị phủ nhận hay không? Cho nên quản lý mới nói bọn họ không nên nhìn mấy vật đó, chỉ cần không có người quan sát, những thứ đó sẽ biến thành hư vô?
Cậu mở to hai mắt, nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang nở nụ cười sâu không lường được.
Lâm Kỳ khẽ gật đầu, “Cậu đoán không sai. Tuy rằng các người có thể không biết nguyên nhân, nhưng chỉ cần không nhìn, không nghe, không cảm nhận được chúng nó, thì đó là cách tốt nhất mà chúng nó biến mất trong hiện thực. Biện pháp này đa số đều có thể dùng được. Nhưng vẫn có những tình huống đặc biệt, ví dụ như hồi nãy, có lẽ cậu đã không cẩn thận bước vào một thực tế đang sụp đổ. Bởi vì trên người cậu có vị trí hiện tại tương đối ổn định ngay nơi mà chúng ta đang ở, cho nên mới không bị sụp đổ cùng với những thứ khác, nhưng nếu cậu ở lại đó lâu hơn chút nữa, hoặc là bị dính phải những thứ bị biến chất gì đó, cộng thêm với việc cậu không được kéo về đúng lúc, thì tất nhiên cậu sẽ giống với bọn họ, không thể trở về được nữa.”
Sở Ương nghe hắn nói mà như lọt vào sương mù, quá nhiều thông tin làm đầu của cậu hơi đau, “Vậy đó là một không gian song song? Những con quỷ mà chúng ta thấy đều ở không gian song song?”
“Gọi là không gian song song cũng không đúng. Nói thế này đi, những sự thật mà chúng ta biết là kết quả của sự quan sát chung trong tất cả các sinh vật, mà vô số những sự thật khác cũng có người quan sát riêng, có một số sự thật bời vì không có đủ người quan sát nên không ổn định, nếu bị những người quan sát mạnh hơn quấy nhiễu và phủ định, thì nó sẽ sụp đổ. Về việc tại sao chúng ta có thể thấy những sự thật khác nhau ở đây…… Là bởi vì mặc dù có vô số khả năng và vô số loại sự thật, nhưng vẫn có những nơi đặc biệt, chẳng hạn như khách sạn này, ở mỗi nơi đều tồn tại trong hiện thực. Vì sao những địa điểm này lại tồn tại thì chưa biết được, nhưng tôi tin nó không phải là ngẫu nhiên, cũng có thể là nó đang củng cố một thứ gì đó…… Tóm lại ở trong những địa điểm cụ thể, những thực tế sẽ ngẫu nhiên được đan xen vào, cho nên dù là người thường cũng có thể nhìn thấy những thực tại khác. Nhưng còn có một loại người, tôi gọi bọn họ là những người quan sát đa chiều. Khác với người bình thường, bọn họ cũng giống như khách sạn này, là mỗi người tồn tại trong mọi thực tại, những người như vậy có thể nhìn thấy những thực tại khác dễ dàng hơn so với người bình thường, tuy rằng những người như vậy không nhiều, nhưng cũng không ít, trong chúng ta cứ khoảng năm mươi người thì sẽ có một người. Còn vì sao lại như vậy thì tôi cũng không rõ.”
Sở Ương bỗng nhiên trở nên cảnh giá, “Sao anh lại biết được những việc này? Không phải anh nói anh là streamer linh dị thần quái sao?”
“Linh dị thần quái là thứ mà khoa học