Edit: Nhung
Beta: Uyên
Sở Ương vô cùng bực bội.
Từ lúc đi ra khỏi nhà hàng, tên streamer đó vẫn luôn đi theo cậu, theo đến tận Wal-Mart. Nếu không phải có nhiều người ở xung quanh, thì cậu đã quay lại đánh cái tên đáng ghét tự kỷ này một trận rồi.
Vươn tay lấy một chai dầu gội đầu trên giá, tự dưng Lâm Kỳ ở bên cạnh cũng cầm lấy một chai rồi mở nắp ra ngửi thử, khuôn mặt lộ ra vẻ ghét bỏ, “Mùi thơm gì mà nồng gần chết.”
Sở Ương liếc mắt xem thường, khi cậu định mua một cái gì đó thì người đứng bên cạnh lại cầm lên nói mấy câu nhận xét, thật không thể nào chịu nổi, “Sao anh cứ đi theo tôi mãi thế, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không cần anh làm vệ sĩ cho tôi!”
Lâm Kỳ quay đầu, trên mặt đầy vẻ vô tội oan ức như đang nói, “Cậu hung dữ quá.”
Cơn giận của Sở Ương bị đôi mắt thoạt nhìn hơi ma mị nhưng lại bán manh giống như một con nai tơ làm cho nghẹn lại.
Lầm Kỳ lại nói tiếp, “Tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với cậu thôi.”
Hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh, quay người đi đến quầy thu ngân xếp hàng. Sở Ương đeo tai nghe, bật âm lượng đến mức lớn nhất, quyết định không muốn nghe Lâm Kỳ đang luyên thuyên không ngừng nữa.
Sau khi thanh toán xong, cậu cầm túi ni lông đi về phía cửa ra vào tự động, khi cậu chuẩn bị bước chân qua cánh cửa thì đột nhiên cánh tay bị siết chặt, có một lực mạnh mẽ đột ngột kéo lại.
“Rốt cuộc thì anh muốn cái gì đây!” Sở Ương điên lên, quay đầu giận giữ trừng Lâm Kỳ, lại thấy Lâm Kỳ đã thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc nhìn cậu.
“Cậu nhìn kỹ khung cảnh bên ngoài đi!”
Sở Ương nghe hắn nói vậy, mới cẩn thận nhìn ra ngoài cửa. Lúc này mới cảm thấy bất thường.
Hồi nãy khi đi vào rõ ràng còn nhìn thấy bãi đậu xe đã kín chỗ, nhưng bây giờ lại không thấy chiếc xe nào cả, cũng không có một bóng người. Trống rỗng, giống như bị bỏ hoang. Không chỉ như vậy, cả bóng đèn cũng đã tắt, nơi nơi đều tối đen như mực, nhìn xa cũng không thấy một chút ánh đèn đường nào, chỉ nhìn thấy ánh trăng mờ nhạt hắt lên một màu xanh thẳm lạnh lẽo.
Một người mua sắm bên cạnh đẩy xe hàng đi ngang qua, Sở Ương chưa kịp cản thì đã thấy người đó đi đến cánh cửa, biến mất cùng với chiếc xe của hắn. Sở Ương trợn mắt há hốc mồm, Lâm Kỳ đứng bên cạnh nói, “Nơi này không phải địa điểm đặc thù giống như khách sạn, trừ tôi và cậu ra, người thường nhìn không thấy, cũng vào không được.”
Sở Ương lùi vài bước về phía sau, “Chỉ cần không nhìn thấy nó là sẽ trở lại như bình thường đúng không?” Cậu vừa nói xong, nhắm chặt mắt lại. Khi mở ra lần nữa, trước mắt vẫn là bãi đỗ xe tối đen như mực.
Những người khác ở xung quanh vẫn liên tục lướt qua rồi biến mất trong không khí, còn có một số người nhìn họ một cách kỳ lạ. Sở Ương cau mày, “Tại sao tôi vẫn nhìn thấy nơi này?”
Hình như Lâm Kỳ cũng hơi căng thẳng, nhỏ giọng nói, “Chúng ta thử đổi cửa ra vào khác xem sao.”
Hai người đi qua Wal-Mart, định tới lối ra khác của trung tâm mua sắm. Lúc này hầu hết các cửa hàng ở trung tâm mua sắm đều sắp đóng cửa, những cửa hàng trên đường bình thường rất náo nhiệt nay lại vô cùng vắng vẻ, ngay cả bảo vệ túc trực cũng không có. Bọn họ vội vàng ra ngoài, chạy về phía cửa lớn ở trung tâm. Nhưng khi chạy đến, bọn họ lại dừng bước.
Bên ngoài vẫn là cảnh tượng âm u tối tăm, gần đó còn có mấy chiếc xe sắp bị cỏ dại bao phủ, kim loại lộ ra ngoài đều đã bị rỉ sét, không biết đã bị bỏ hoang ở đây bao lâu rồi. Nhựa đường trong bãi đỗ xe rạn nứt, cỏ dại mọc đầy từ những vết rạn nứt đó, bầu không khí hoang vắng kỳ lạ ập vào mặt, mang theo hơi thở nguy hiểm không lường trước được, hoàn toàn khác với không khí của trấn nhỏ trong núi mà cậu quen thuộc.
“Sao có thể như vậy?” Trong lòng Sở Ương bắt đầu hoảng sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, “Thử đi đến lối ra của The Bay xem!” Cậu nói xong, cũng không để ý đến Lâm Kỳ đang gọi cậu, tự vọt qua trước.
Mà Lâm Kỳ theo sau cậu, vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
Yên tĩnh, không một bóng người. Những người mẫu ở sau tủ kính, với tư thế hờ hững và khuôn mặt trống rỗng, lặng lẽ nhìn bọn họ từ hai phía. Trong lòng của Lâm Kỳ trầm xuống, hắn nhận ra có lẽ mình đã mắc một sai lầm.
Khi tới chỗ Sở Ương đang đứng cạnh cửa của The Bay, thì thấy Sở Ương đang nhìn chằm chằm bãi đất vắng hoang tàn và tối tăm như bên kia.
“Thật sự vẫn không được sao….”
Túi ni lông trong tay Sở Ương bị cậu vứt xuống đất, vừa lo lắng hỏi “Bây giờ làm sao đây?” vừa nhìn Lâm Kỳ, chợt trong lòng bùng lên một ngọn lửa.
Cậu cướp điện thoại trong tay Lâm Kỳ, không dám tin mà trợn mắt nhìn hắn, “Lúc nào rồi mà anh còn dám livestream?!”
Lâm Kỳ chậc một tiếng, “Tình huống kỳ dị như vậy đương nhiên phải phát livestream chứ. Mau trả lại cho tôi.”
Sở Ương cúi đầu nhìn điện thoại của hắn, thấy mặt của mình cùng với hàng loạt bình luận không ngừng nổi lên. Trong vài phút ngắn ngủi, lượt xem đã lên tới hai nghìn người?!
Tất cả bình luận đều gào rú:
“Đây là anh trai gác cửa ngày hôm qua nè!!!”
“Giác ơi, thì ra anh đã hẹn với người ta nha!!!”
“Có gian tình! Có gian tình!”
“Giác ơi, anh lại vượt tường*! Anh là vua vượt tường!”
“Bạch Điện nhà anh có biết anh lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?!”
*Vượt tường: thuật ngữ internet, ám chỉ việc nɠɵạı ŧìиɦ.
Sở Ương cầm điện thoại của mình lên xem, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lâm Kỳ, “Sao điện thoại của anh vẫn kết nối internet được vậy? Của tôi lại không tín hiệu gì.”
Lâm Kỳ giật lại điện thoại di động, hơi đắc ý nhướng mày nhìn cậu, “Đây là bí mật thương nghiệp.”
“… Vậy mời ngài hãy nghĩ biện pháp, bây giờ chúng ta đi ra ngoài thế nào đây?”
“Không phải là đi ra ngoài như thế nào, mà là làm sao để trở về.” Lâm Kỳ nói xong, ngón tay chỉ hướng bọn họ đến, “Cậu nhìn đi.”
Sở Ương nhìn qua hướng mà hắn chỉ, bỗng nhiên da đầu tê dại. Hồi nãy bọn họ còn nhìn thấy người đến người đi ở Wal-Mart, bây giờ lại vắng vẻ không nhìn thấy một ai. Hàng rào sắt rơi trước cửa dường như bị một ngoại lực nào đó thô bạo mà phá nát, thanh sắt vốn cứng rắn bây giờ đã bị uốn cong vào trong.
Hiển nhiên trong nháy mắt khi bọn họ rời khỏi Wal-Mart đã không cẩn thận đi vào một thực tế có tính đánh lừa.
Sở Ương cảm thấy lông tóc dựng đứng lên, ác mộng ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, sao nhanh như vậy lại gặp thứ mà cậu có thể nhìn thấy, rõ ràng cậu không ở trong khách sạn mà?
Nhìn Sở Ương đang ngớ người, vẻ mặt kinh hoàng, Lâm Kỳ vươn tay kéo Sở Ương quay lại nhìn hắn, “Đây là lý do vì sao lúc nào tôi cũng phải đi theo cậu đấy, bây giờ thấy tôi có tri kỷ chưa?”
Dường như Sở Ương không lộ ra vẻ mặt cảm kích, mà lại nghi ngờ nhìn hắn, “Có phải anh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra đúng không?”
Lâm Kỳ ho nhẹ một tiếng, “Có vẻ năng lực quan sát của cậu mạnh hơn so với người thường, nhất là ngày hôm qua cậu đi vào thực tế khác, đã vậy còn tiếp xúc với những thứ dơ bẩn ở đó, tiếp theo ít nhất trong một tuần cậu sẽ hay gặp quỷ hơn bình thường. Kể cả những nơi ngoài khách sạn.”
“…”
“Đừng có bày ra vẻ đáng thương như vậy, cậu yên tâm, có tôi ở đây, nhất định sẽ tìm cách đưa cậu về.”
Sở Ương mệt mỏi nhìn hắn, “Anh có cách trở về không?”
Lâm Kỳ: “Có thì có,