Trong cửa hàng bách hóa tối tăm, chỉ có một ngọn đèn duy nhất trong phòng bảo vệ. Hình bóng mờ ảo bên ngoài giống như những con quái vật không có khuôn mặt, từng đôi mắt vô hình như thiên la địa võng, vây quanh tứ phía.
Sở Ương căng thẳng lùi về sau một bước đụng vào tủ sắt để đồ, âm vang do nó tạo ra đáng sợ như sấm sét đùng đoàng trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, khiến cậu giật nảy mình. Dương Tiêu Nghĩa trốn trong ngăn tủ ôm lấy đầu, nghĩ chỉ cần không thấy những bóng người ngoài kia thì họ sẽ không tồn tại.
Đáng tiếc Dương Tiêu Nghĩa chỉ là một người quan sát cấp 0, mà dù có là người quan sát đa chiều thì cũng không có khả năng xác định thực tế của những cá thể khác, đặc biệt là sự biến mất của chủng tộc thần đầy quyền năng.
Vẻ mặt của Lâm Kỳ rất nghiêm túc và căng thẳng, hắn tiến lên phía trước mấy bước tới gần tấm kính, cẩn thận nhìn từng bóng "Người" bên ngoài, có một kẻ trong đó cách khá gần, gương mặt đờ đẫn, chính là Đậu Hào.
Đây...Đều là Adok....
Lúc này có một bóng người chầm rãi bước đến. Một người phụ nữ trung niên, khuông mặt bình thường, thân hình hơi mập, mặt bộ đồ vest chỉnh tề gọn gàng. Chính là quản lý kinh doanh Tôn Tú Vân mà Lâm Kỳ và Sở Ương đã gặp ban ngày. Ả có cặp mắt một mí, không có thần và mang theo sự chết lặng đặc trưng của người trung niên, ánh mắt bất thiện u ám bắn thẳng tới họ.
Đồng thời có vài người khác cũng từ từ tiếp cận. Có đàn ông cao to cường tráng, có cụ già trông yếu ớt, có cô gái xinh đẹp mảnh khảnh....Họ khác với những "Người" xung quanh, họ là người sống sờ sờ, có thể là do Adok đã cố ý làm mình toát ra dáng vẻ quỷ quyệt âm trầm để đe dọa Lâm Kỳ và Sở Ương, cho nên mới hình hành sự tương phản lớn đến vậy.
Sở Ương nhớ có người trong bình luận đề cập tới một tổ chức nhỏ bí mật tôn sùng Adok....
Tôn Tú Vân càng lúc càng tiến lại gần hơn, cho đến khi chỉ còn cách Lâm Kỳ bốn năm bước chân, ở giữa có tấm kính phòng bảo vệ ngăn cách. Giọng nói lãnh lẽo cứng rắn của ả xuyên thấu qua tấm kính, "Các cậu sẽ trở thành tế phẩm cho Adok vĩ đại, một đặc ân như vậy, các cậu phải cảm thấy vinh hạnh mới phải."
Ánh mắt Lâm Kỳ chậm rãi lướt qua từng khuôn mặt một, nói, "Mấy người là tín đồ của Độc Thần Giáo đúng không?"
*Độc thần đề cập đến một tôn giáo chỉ tin vào một vị thần, chẳng hạn như Do Thái giáo , Cơ đốc giáo và Hồi giáo , trái ngược với đa thần giáo.
Sở Ương giơ điện thoại quay từng khuôn mặt của những tín đồ kia, vì ánh sáng bên ngoài quá mờ nên cậu phải đi tới sau lưng Lâm Kỳ. Trong khung bình luận hình như có thành viên của hội trưởng lão đang đàm luận, nói rằng Độc Thần Giáo rõ ràng đã bị bộ Thánh Viêm tiêu diệt, ở thực tế của bọn họ không còn một Adok nào cả vv.
Nói vậy thì những quan sát viên đa chiều của Độc Thần Giáo này là đến từ thực tế song song. Có điều họ khác với những người quan sát đa chiều mà hai người đã gặp trước đây, họ dường như không có ý định lây nhiễm nơi này, nhưng họ muốn những người của thực tế này biến thành thức ăn để nuôi dưỡng sinh vật khổng lồ càng thêm mạnh bằng cách hấp thu và ngụy trang.
Tôn Tú Vân nói, "Không sai."
"Mấy người từ thực tế nào tới?"
"Ha ha ha ha. . .vấn đề này quan trọng lắm hả? Cậu chỉ cần biết chúng tôi đã đi qua rất nhiều thực tế, thần của chúng tôi là thật, không gióng với vị thần của các cậu bị giam trong thực tế khép kín hư vô mờ mịt. Thần của chúng tôi đã hấp thu rất nhiều mạng người, bây giờ rất mạnh mẽ, mạnh đến nỗi cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Một quan sát viên cấp bốn nhỏ nhoi như cậu ở trước mặt thần chỉ có tư cách khuất phục."
Tiếng nói của ả vừa dứt, trong cơ thể của đám "Người" đằng sau bỗng phát ra một tràng âm thanh vù vù, âm thanh cao tần đâm thẳng cào đại não con người, Lâm Kỳ và Sở Ương, với Dương Tiêu Nghĩa trong ngăn tủ đều cảm thấy một cơn đau cực kỳ sắc bén như cắt xuyên qua não của họ.
Sở Ương cố nén đau đớn, nhân cơ hội giả vờ đứng không vững nửa quỳ xuống, nhanh trong gõ chữ rồi gửi vào khung bình luận, "Có ai thông báo cho bộ Thánh Viêm tình huống bên này giùm tôi được không? Adok này không biết đã ăn bao nhiêu người, chúng tôi sợ mình không cầm cự nổi!"
Rất nhanh một người có tên là một chuỗi số ngẫu nhiên nói rằng anh ta đã liên hệ với đại pháp sư gần đó của bộ Thánh Viêm.
Lâm Kỳ chịu đựng cơn đau dữ dội trong đầu, duỗi tay dán lên tấm kính, ánh mắt đầy sát khí bắn ra, "Mấy người muốn cho nó ăn quan sát viên đa chiều sao? Ý tưởng hay lắm, nhưng mấy người tìm lộn người rồi!"
"Chúng tôi biết trên người cậu có Tinh Chi Thải, hơn nữa còn là quần thể Tinh Chi Thải cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ có điều dù là một quần thể lớn thì liệu có đủ để đối phó với vị thần khổng lồ của chúng tôi không đây?" Tôn Tú Vân không hề sợ hãi, gương mặt đơ cứng dần trở nên vặn vẹo mỉm cười ác độc, "Tất nhiên, tôi sẽ không ngăn cản cậu làm liều. Thần của chúng tôi rất thích khiêu chiến."
"Lâm Kỳ. . ." Sở Ương lặng lẽ kéo vạt áo khoác Lâm Kỳ, "Anh tới đây!"
Lâm Kỳ liếc nhìn cậu, cảnh cáo trừng mắt Tôn Tú Vân đứng bên ngoài, xong ngồi xổm người xuống, "Chuyện gì."
"Chúng ta có thể trốn...." Sở Ương chỉ cánh cửa tủ đồ, nói nhỏ, "Cánh cửa....Chúng ta có thể từ đó đi vào thực tế song song!"
Lâm Kỳ nhìn sang cậu, nhếch miệng cười thì thầm, "Tôi sẽ chặn bọn chúng, cậu đi xác định thực tế giống nhau nhé."
"Tôi ư? !" Sở Ương hoảng hốt nói, "Nhưng tôi không biết mà!"
"Cậu biết! Hãy nhớ lại lúc ở khách sạn Derosa cậu đã làm thế nào, thả lỏng đừng nghĩ gì trong đầu hết, đặc biệt không nên nghĩ tới thực tế hiện tại của chúng ta, năng lực của bản thân sẽ dẫn cậu đến thế giới mới." Lâm Kỳ nhanh chóng nói xong sau đó đứng dậy, nhìn Tôn Tú Vân cất cao giọng, "Thần cái gì....Đơn giản cũng chỉ là chủng tộc thần mà thôi, nếu không được ăn nhiều thứ tạp nham thì làm gì có chuyện thành cái dạng ấy. Cơ thể to béo thế nào cũng chỉ là giòi bọ, không bao giờ có thể trở thành một vị thần chân chính. Giờ nó đã lan tràn ra ngoài kia rồi đúng không? Trong lòng mấy người đều hiểu, bốn giáo hội tối cao sẽ không để mấy người làm xằng làm bậy đâu!"
Vừa dứt lời, vô số "Người" do Adok cải trang phát ra một tiếng gầm chói tai như kim loại ma sát. Âm thanh rung động trời đất, xuyên thủng màng nhĩ, bộ não trong hộp sọ như đang bị khuấy đảo.
Trong cơn đau nhói, Sở Ương biết mình nhất định phải hành động, mặc cho cậu đã chuẩn bị kỹ càng hay chưa. Cậu làm bộ đau đớn dữ dội, cố gắng đi tới gần cánh cửa tủ đồ. Dương Tiêu Nghĩa vẫn núp trong ngăn tủ, Sở Ương tính lôi anh ta ra trước rồi xác định thực tế, xong dẫn anh ta cùng chạy thoát, nên cậu khẽ ra lệnh với Dương Tiêu Nghĩa, "Này! Anh mau ra đây!"
Dương Tiêu Nghĩa hoàn toàn không để ý tới cậu, đã sợ vỡ mật từ lâu. Sở Ương kéo tay anh ta thì lại bị anh ta dùng giằng. Lo động tĩnh quá lớn sẽ gây chú ý, Sở Ương đành phải thôi.
Xem ra chỉ có thể trực tiếp xác nhận thực tế xong rồi dẫn Dương Tiêu Nghĩa đi, dù sao cậu với Lâm Kỳ cũng hành động nhanh chóng nên không sao. Để tránh cho Dương Tiêu Nghĩa lạc mất, Sở Ương vội vàng cúi xuống rút dây giày của mình ra buộc vào cổ tay của Dương Tiêu Nghĩa, đầu khác thì buộc vào tay mình, song song thì thầm khẽ nói với anh ta, "Lát nữa anh hãy nhắm chặt mắt, không cần biết là nghe thấy gì tuyệt đối không được mở mắt, khi nào tôi kêu mở thì hãy mở, biết chưa?"
Không cần cậu nói, đôi mắt Dương Tiêu Nghĩa cũng nhắm chặt lại.
"Cậu đang cố ý kéo dài thời gian đó hả?" Tôn Tú Vân nheo mắt lùi về sau, xoay người đối diện với bóng "Người" kia, cung kính khom lưng, "Thần chủ của tôi, ngài có thể dùng bữa rồi."
Ả vừa nói xong, đột nhiên những người đang đứng im xung quanh từ khắp phía xông đến. Tốc độ của họ rất nhanh, rất điên cuồng, rất liều lĩnh, tựa như cương thi