Gác lửng khoảng nửa tầng phía trên tầng cao nhất của cửa hàng bách hóa số tám có vẻ đã được xây lại từ bệnh viện phụ sản trước đây, chiều cao của mỗi tầng đều được nới rộng ra mới hình thành một không gian để không thế này. Lâm Kỳ nắm vặt áo rách nát đằng trước, đỡ Sở Ương đang kinh hồn bạt vía bước qua những đường ống nhấp nhô và các thiết bị y tế không bị tháo gỡ từ nhiều năm trước, đi đến "Lối ra" nơi Adok đã trốn thoát.
Đó là một cánh cửa nhỏ có thang, thường ở tầng sáu, ta cần móc cửa bằng móc sắt sau đó kéo thang xuống mới có thể lên được. Lâm Kỳ nghiêng người qua cửa nhìn xuống dưới, tầng sáu đen thui thùi lùi, không ngửi thấy mùi gì đặc biệt, cũng không nghe thấy tiếng động kỳ quái nào, chắc là an toàn. Vì vậy hắn dùng lực đẩy cái thang gỉ xét vẫn còn bám sính chất lỏng tanh hôi xuống, sau đó bước xuống mấy bước rồi vươn tay với Sở Ương bên trên, nói khẽ, "Tiểu Ương, xuống đi."
Mặc dù tinh thần Sở Ương có chút hoảng hốt nhưng vẫn nghe theo lời hắn, nắm chặt cầu thang bước xuống cùng Lâm Kỳ. Lâm Kỳ dìu Sở Ương ngồi xuống tựa vào quầy hàng, duỗi tay kiểm tra trán Sở Ương, xác nhận nhiệt độ trên người cậu bình thường. Sở Ương chộp lấy cổ tay hắn, sức lực mạnh bạo khiến Lâm Kỳ sững sờ.
Trán Sở Ương đổ đầy mồ hôi lạnh, con mắt rung động chớp nháy, hô hấp dồn dập, lòng bàn tay lạnh ngắt. Có thể thấy rõ cậu đang cố gắng đè nén cái gì đó, nhưng nỗi lo lắng và sợ hãi vô cùng vẫn còn tuôn trào.
Sở Ương chưa bao giờ thể nghiệm nỗi khủng hoảng dữ dội đến vậy, tần xuất tim đập của cậu bị mất khống chế, cảm giác kinh hãi tột độ vì tai họa sắp ập đến khiến toàn thân cậu không thể tự chủ, không khí đột nhiên trở nên loãng hơn, như dù cố gắng hít thở thế nào cũng không thông. Cậu chết sống bấu chặt tay Lâm Kỳ như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, cậu không biết phải làm sao để biểu đạt cảm giác của mình.
Lâm Kỳ quan sát tình trạng của cậu, càng nhìn càng thấy giống với các triệu chứng của Panic Attack.
Là chứng bệnh rối loạn lo âu, bệnh nhân mắc chứng rối loạn hoảng sợ có thể phát bệnh bất cứ lúc nào. Họ có thể đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng vô cớ, đồng thời cơ thể sẽ sinh ra những phản ứng khác nhau, ví dụ như tim đập nhanh hơn, con ngươi giản nở, hô hấp khó khăn, thậm chí là tê liệt và hôn mê. Có hơi giống với phản ứng bản năng của cơ thể người khi gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm, tuy nhiên ở cơ chế này lại tạo ra rối loạn ở những bệnh nhân mắc chứng hoảng sợ lo âu, khiến họ có thể trải qua những thay đổi sinh lý do nỗi sợ hãi tột độ gây ra bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.
Nhưng từ trước đến nay Sở Ương chưa từng xuất hiện tình trạng mắc chứng hoảng sợ kia mà?
"Tiểu Ương, cái giá cậu trả là gì?" Lâm Kỳ đưa tay dịu dàng lau mồ hôi trên trán Sở Ương, nhẹ giọng hỏi thăm.
Sở Ương nói, "Sanity....Tôi chọn Sanity. . ."
"Chọn ư?"
"Ừm....Có ba sự lựa chọn. Sự đồng cảm, trí nhớ và sự tỉnh táo."
"Cậu chọn sự tỉnh táo sao?" Đáy lòng Lâm Kỳ chìm xuống.
Sở Ương khẽ gật đầu, cậu vẫn đang cố gắng hô hấp, cố gắng kìm nén nổi khủng hoảng không có cách nào khống chế kia.
"Đồ ngốc này...." Lâm Kỳ đau lòng ôm chầm Sở Ương, tay phải vỗ về sóng lưng cậu, như muốn truyền cho cậu sự thoải mái nhất có thể trong khả năng của mình.
Rõ ràng hai lựa chọn khác có thể khiến cuộc sống của Sở Ương trở nên dễ dàng hơn, có thể trút đi cảm giác tội lỗi luôn hành hạ mình, nhưng cậu lại chọn điều làm người ta muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Cái giả phải trả của Sanity, ngoài Song Sinh ô uế ra còn có một chủng tộc thần cực kỳ tàn bào tà ác khác đó là Flying Polyp*
*Flying Polyp: là một loại sinh vật trong thần thoại Cthulhu được tạo ra bởi tiểu thuyết gia người Mỹ Howard Philip Lovecraft . Chủng tộc vô danh từ ngoài không gian này đến Trái đất với tư cách là một kẻ chinh phục cách đây 750 triệu năm. Chúng là những sinh vật bán vật chất, giống như hydroids, và đến từ những vũ trụ xa xôi và vô lượng.
Lâm Kỳ đã chứng kiến tận mắt tình trạng bạn đồng hành của mình bị ký sinh bởi Flying Polyp trở nên điên loạn vì sử dụng sức mạnh quá độ. Trong trường hợp bình thường, người đó sẽ có các triệu chứng lo âu và rối loạn ám ảnh cưỡng chế khi anh ta sử dụng Polyp một lần, và cần nghỉ ngơi khoảng một tháng mới hồi phục. Tuy nhiên lúc chiến tranh bùng nổ, anh ta bắt đầu lạm dụng sức mạnh của Polyp thường xuyên nên dần dần đã có các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, dẫn đến ảo giác về thính giác và thị giác, cuối cùng phát triển thành chứng trầm cảm lẫn hưng cảm, liên tục tự hại bản thân, ban đầu anh ta chỉ rạch vô số ký tự trên cổ tay mình, sau này còn dùng muỗng đào con mắt của mình ra, thậm chí còn nhe răng cắn rách da thịt trên tay mình. Đến tận cùng người không ra người quỷ cũng không ra quỷ, khiến Lâm Kỳ nhìn mà lạnh sóng lưng.
Lâm Kỳ nhớ rõ trước đây mình cũng từng gặp người bị Song Sinh ô uế ký sinh, nhưng bây giờ lại không nhớ nổi người đó là ai. Cái giá người đó trả hình như là khác, cụ thể là gì thì không biết, chỉ biết không phải là Sanity....
Hắn không biết, hóa ra Song Sinh ô uế có thể lựa chọn trả giá.
Bỗng nhiên Sở Ương đang được Lâm Kỳ ôm đầu óc mơ màng, mùi nước hoa nam nhẹ nhàng thoang thoảng của Lâm Kỳ khiến cơ thể run rẩy của cậu dường như dịu bớt đi. Cậu nghe thấy Lâm Kỳ đang thì thầm hát bên tai mình, chính là bài hát tay áo xanh cậu đã nghe lúc bị chó săn nuốt chửng ở biệt thự của hội trưởng lão.
Giai điệu giản dị mà da diết của bài dân ca Anh như dòng suối mát rượi, rót từ lỗ tai vào não như ngọn lửa. Sở Ương cảm thấy nhịp tim vô tình làm chậm lại sự lo lắng của cậu, những cơn run thắt chặt cơ bắp cuối cùng cũng giảm bớt. Lâm Kỳ cảm nhận được thân thể căng thẳng trong ngực mình đã có chút thả lỏng, trái tim treo lơ lửng cũng lặng lẽ hạ xuống.
Sở Ương hít một hơi thật lớn, điều chỉnh nhịp độ giãn nở và co rút của phổi. Mặc dù cảm giác hoảng sợ vô căn cứ vẫn bao phủ tâm trí cậu như một bóng đen dày đặc, nhưng giờ phút này cuối cùng cũng đã lấy lại được sự tự chủ của bản thân.
Lâm Kỳ thoáng buông lỏng vòng tay, dựng thẳng người cẩn thận kiểm tra sắc mặt của Sở Ương, "Đỡ hơn chưa?"
Sở Ương gật đầu, tuy sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng cậu đã bình tình trở lại, ngoại trừ tay là vẫn đang nắm chặt vạt áo Lâm Kỳ.
"Cậu vừa phát tác chứng hoảng sợ lo âu. Đây là cái giá của việc sử dụng Dấu Thánh." Lâm Kỳ nghiêm túc quan sát cậu, đảm bảo rằng cậu có nghe rõ từng lời hắn nói, "Sanity là thứ khó phục hồi nhất, sau mỗi một lần sử dụng, cậu cần một tháng để dưỡng sức. Trong một tháng này cậu không thể sử dụng thêm lần nào nữa, nếu không sẽ có nguy cơ chuyển biến xấu. Cậu hiểu chưa?"
"Tận một tháng...Lâu vậy sao?" Sở Ương thì thào.
Nếu như một tháng này gặp phải nguy hiểm thì sao đây? Bây giờ cậu đã theo Lâm Kỳ thực hiện được ba nhiệm vụ, mà mỗi lần đều là cửu tử nhất sinh. Một tháng....Không phải quá xa xỉ sao?
Lâm Kỳ lẳng lặng nhìn cậu, đột nhiên duỗi tay nhẹ nhàng nâng mặt Sở Ương lên, trong ánh mắt mang theo áy náy không thể giải thích, "Xong vụ này chúng ta sẽ nghỉ ngơi một tháng. Cậu không cần nghĩ gì hết, cứ lo tĩnh dưỡng cho tốt là được."
Sở Ương còn chưa kịp trả lời, bất chợt sắc mặt của Lâm Kỳ hơi thay đổi cảnh giác nhìn xung quanh, từ từ đứng thẳng dậy.
"Sao vậy?" Sở Ương cũng trở nên căng thẳng, định đứng lên thì bị Lâm Kỳ ấn trở về.
"Đừng lo lắng, Adok đã bị cậu đe dọa, phần còn lại tôi có thể giải quyết."
Nhưng sắc mặt của Lâm Kỳ thật sự rất tệ, ngay cả làn da cũng mất đi sự đàn hồi bóng loáng, biến thành một màu xám xịt.
Bỗng chốc, sự im lặng ở tầng sáu hoàn toàn đã bị phá vỡ bởi một tiếng súng. Lâm Kỳ lập tức ngồi xổm xuống giấu người sau quầy hàng, có điều Sở Ương để ý thấy trên