Sở Ương ngồi ở ghế sau, mặt trên mình cái áo khoác mà Tiêu Dật Tuyền đã đưa cho cậu, dù thế nhưng cậu vẫn thấy rét lạnh. Không khí lạnh và ẩm ướt của Thượng Hải vào mùa đông giống như một con rắn sống, không ngừng chui từ lỗ chân lông vào tận xương tủy. Cảm giác này có phần giống với cái giá mà cậu đã lựa chọn, khoảnh khắc Song Sinh ô uế chui vào cơ thể khiến cho người ta dựng tóc gáy và lạnh lẽo.
Thành phố Thượng Hải ngoài cửa sổ ô tô ẩn hiện trong màn sương mờ ảo xám xịt, mấy tòa nhà kiểu Tây còn sót lại từ thời Trung Hoa Dân Quốc đều bị bao phủ bởi gió, sương giá và vết sẹo mờ, nối tiếp nhau như những ngôi mộ trống rỗng. Vì còn quá sớm, thậm chí là trước giờ cao điểm nên trên đường chỉ có lẻ tẻ vài người đi bộ cùng công nhân vệ sinh, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp mấy xe quầy hàng vừa mới dựng sạp chuẩn bị cho bữa sáng. Sở Ương nhìn những người đi bộ trên lề đường, họ quấn trên người bộ quần áo mùa đông nặng nề cùng khăn quàng cổ và mũ, có hơi ngẩn ngơ tưởng tượng về cuộc sống của mỗi cá nhân bọn họ sau này sẽ trải qua như thế nào.
Biết đâu ông già chống nạng với mái tóc bạc kia đã từng là lãnh đạo của một công ty xí nghiệp thời trẻ, và cũng từng là một hồng vệ binh trẻ tuổi đầy nhiệt huyết cách mạng, nhưng giờ đây đã mất đi bạn đời lẫn con cái đều có gia đình của riêng mình, trở thành một ông lão xế chiều không thể bình thường hơn giữa muôn vàn chúng sinh. Biết đâu người phụ nữ trung niên đang dựng quầy bán kia có một người chồng hết mực yêu thương và con cái hiểu chuyện, nhưng đứa con thì cần tiền đi học, người thân nhà mẹ đẻ thì liên tục yêu cầu bà trợ cấp cho thằng em trai không ra hồn, nên mỗi ngày bà phải đi sớm về khuya để liều mạng kiếm tiền. Biết đâu nam sinh trung học mặc đồng phục thể thao rộng rãi kia vô cùng yêu thích vẽ manga, thậm chí còn có năng khiếu, nhưng người nhà lại bắt cậu bé từ bỏ sở thích của mình để chuyên tâm chuẩn bị thi đại học, bởi vì vẽ manga "Không thể làm ra cơm"
Từ nhỏ đến lớn, Sở Ương rất thích ngồi ven đường quan sát những người xa lạ đi qua đi lại lúc rãnh rỗi, rồi biên soạn cho họ một câu chuyện riêng về mỗi người trong đầu. Và giờ đây cái cảm giác ấy lại càng trở nên....Chân thực hơn hết. Như thể cậu không cần phải tự chế nữa mà có thể cảm nhận được cảm xúc và ký ức đang lưu động trên người bọn họ.
Lâm Kỳ an vị ngồi bên cạnh làm cậu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Khi nãy từ nơi tránh nạn đi ra, cậu đã căng thẳng đến mức không muốn bước ra khỏi thang máy. Cậu sợ chứng hoảng sợ lo âu tái phác sẽ mang đến đủ loại phiền phức, mọi khả năng bi quan tồn ứ bành trướng trong tâm trí cậu, khiến cậu gần như muốn bỏ cuộc.
Lâm Kỳ trái lại tán thành việc cậu từ bỏ, vì hắn lo lắng lỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Sở Ương lần nữa mất khống chế sử dụng Dấu Thánh....Nếu tiếp tục sử dụng thì không biết sẽ như thế nào.
Tuy nhiên Tiêu Dật Tuyền và các thành viên của bộ Thánh Viêm bên ngoài rất hi vọng Sở Ương giúp đỡ, mặc dù rằng họ không cưỡng cầu quá mức. Tiêu Dật Tuyền bảo đảm nói: Bộ Thánh Viêm có cách để xác định vị trí sơ lược của Adok, chỉ cần đứng xa xa nhận dạng ai là người bị thay thế, thì họ có thể thông qua người đó để thu hẹp phạm vi những xung quanh xem có ai cũng bị thay thế hay không. Sở Ương cũng không cần lo sẽ bị cuốn vào nguy hiểm mới. Sở Ương bị hôn mê do sốc trí nhớ, có điều cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ trôi qua, thời gian ngắn như vậy Adok không thể ăn được quá nhiều người, cho nên chỉ cần Sở Ương nhận ra bọn chúng, bộ Thánh Viêm lập tức có thể tóm gọn nó trong thời gian ngắn nhất.
Sở Ương lại nhớ tới lời nói của ông trong mơ: Tiểu Ương, hãy dũng cảm lên.
Vì thế cậu đã uống một viên thuốc mà Tiêu Dật Tuyền mang tới và đi ra khỏi thang máy, tựa như "Một bước nhảy vọt của đức tin*" lao mình ra khỏi tòa tháp cao chót vót.
*Một bước nhảy vọt của đức tin: theo nghĩa thông dụng nhất của nó, là hành động tin tưởng hoặc chấp nhận một cái gì đó bên ngoài ranh giới của lý trí.
Chiếc xe đậu bên bờ sông Hoàng Phố, đằng xa có một nhóm người già đang tập Thái Cực Quyền trên con đập. Sở Ương liếc mắt nhìn một người phụ nữ trạc tuổi năm mươi với mái tóc hoa râm, mặc áo bông dài màu đỏ, thế là duối tay chỉ về hướng bà ta, "Lưu Xuân Sắc."
Tiêu Dật Tuyền ngồi đằng trước hỏi, "Cậu chắc chứ?"
"Chắc."
Tiêu Dật Tuyền cầm bộ đàm lên, ra lệnh, "Đội số bốn chú ý, người ở giữa hàng thứ ba mặc áo bông dài màu đỏ, tên Lưu Xuân Sắc."
Vừa nói xong, Sở Ương liền nhìn thấy một vài người mặc đồ đen bước ra từ một chiếc ô tô màu đen đậu dưới kênh đập, nhanh chóng chạy tới. Và cách đó không xa cũng có một nhóm người xuất hiện ở cầu thang bên kia bờ kè. Bọn họ đến từ hai hướng khác nhau, rõ ràng là muốn bao vây con Adok kia.
Trước khi hai bên xảy ra xung đột thì tài xế đã lái xe đi đến địa điểm tiếp theo.
Thời gian trôi qua giờ cao điểm cũng tới, người đi đường ngày càng đông. Đôi lúc Sở Ương sẽ liên tục nhận dạng ra năm sáu người. Bấy giờ anh ta mới gửi thông cáo tới bộ Thánh Viêm về việc Adok trải rộng đến cỡ nào, gần như là mọi ngóc ngách trong Thượng Hải, chỉ cần Tiêu Dật Tuyền phát lệnh, ngay lập tức sẽ có người từ trong xe bước ra tiếp cận mục tiêu.
Cả buổi trưa, bọn họ chạy đôn chạy đáo vòng quanh khu phía Tây và lấy cửa hàng bách số tám làm trung tâm. Áng chừng là do tác dụng phụ của thuốc lo âu nên Sở Ương dần cảm thấy mệt người và buồn ngủ. Lâm Kỳ thấy thế đã lập tức yêu cầu, "Nghĩ ngơi một chút đi."
Vì lý do an toàn, Tiêu Dật Tuyền bảo tài xế lái xe đến hội sở của bộ Thánh Viêm. Nhìn bên ngoài trông giống như một cái spa nhưng thực ra là nơi tụ họp của các thành viên trong bộ Thánh Viêm.
Sở Ương ngồi trong phòng nghỉ, trước mặt là bàn trà đặt rất nhiều thức ăn phong phú, nhưng cậu lại không thèm ăn. Cơn mệt mỏi và buồn ngủ đánh úp, cậu chỉ muốn nhắm mắt ngủ mà thôi. Lâm Kỳ thì nhất định phải bắt cậu ăn cho bằng được, đến nỗi còn dùng dao cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ, lấy nãa dích vào rồi đưa đến môi cậu, như dỗ dành em bé mà nói, "Nào, há miệng, a ~~~ "
Sở Ương xụ mắt vươn tay định cướp cái nĩa trong tay Lâm Kỳ, "Tôi tự mình ăn..."
Lâm Kỳ nhận thấy sau khi uống thuốc, triệu chứng lo lắng của Sở Ương đã giảm đi rõ rệt, cũng khôi phục lại phần nào tính tình của ngày thường, tảng đá nặng trong lòng mới nhẹ nhõm hơn, nhưng hắn lại lộ ra vẻ ưu thương sầu muộn, "Aizz...Trước đó còn nắm chặt lấy quần áo của người ta không buông, vậy mà bây giờ đến cả đút ăn cũng không cho..."
Sở Ương biết chứng thích diễn của hắn lại phát tác, có điều vẫn cảm thấy áy náy trong lòng, nên đành thôi há miệng ngậm miếng thịt bò trên nĩa cắn xuống. Mặt mày Lâm Kỳ tức thời liền hớn hở, như việc đút cho Sở Ương ăn rất có cảm giác thành tựu...
Sở Ương ăn vài miếng, xong khẽ đẩy tay Lâm Kỳ ra. Cậu thấy rõ vết xanh tím dưới mi mắt của Lâm Kỳ, nói nhỏ, "Tôi đã ổn hơn nhiều rồi, anh từng cứ quan tâm tôi nữa. Tự mình đi nghỉ ngơi đi."
Lâm Kỳ đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu, "Tiểu Ương, cảm giác ổn hơn bây giờ của em là do có thuốc phụ trợ làm giảm bớt triệu chứng. Và đây chỉ là giả tượng nhất thời, Sanity của em vẫn chưa hồi phục, có thể đột phát bất cứ lúc nào. Em nhất định không thể thờ ơ, càng không thể sử dụng Dấu Thánh thêm một lần nào nữa."
Sở Ương bình tĩnh gật đầu, "Anh yên tâm, tôi biết mà."
"Em phải cam đoan với tôi, mặc cho có chuyện gì xảy ra, trong vòng tháng này tuyệt đối không được dùng Dấu Thánh." Lâm Kỳ khăng khăng nhìn chăm chăm vào cậu, nắm tay cậu thật chặt.
Sở Ương mím môi im lặng trong chốc lát, rồi thản nhiên nói, "Nếu anh cũng đảm bảo không dùng Tinh Chi Thải nữa thì tôi sẽ cam đoan không dùng tới Song Sinh ô uế."
Lâm Kỳ hơi nhướng mày, sau đó khẽ cười, "Bản lĩnh quá nhỉ, còn biết ra điều kiện cơ đấy?"
Sở Ương nhếch miệng, "Học theo anh đó."
"Được thôi, tôi xin cam đoan trong tháng này mình sẽ không sử dụng Tinh Chi Thải nữa được chưa." Lâm Kỳ nói xong, giơ ngón tay út lên, "Móc ngoéo."
Sở Ương chê cười: "Ấu trĩ."
"Nhanh lên!"
Hai ngón út câu lại với nhau. Lâm Kỳ hài lòng đứng dậy nói, "Em nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi điện cho Triệu Sầm Thương đã."
Thấy Lâm Kỳ rời đi, Sở Ương nằm xuống ghế sa long như trong spa, cơn buồn ngủ như thủy triều xông tới khiến cậu từ từ mê man chìm vào giấc ngủ.
Đang nhủ mơ mơ màng màng, thì cậu lại cảm giác bên cạnh mình có người. Cậu tự hỏi có phải Lâm Kỳ quay về hay không, nhưng cơ thể thật sự không muốn nhúc nhích, đôi mắt đóng chặt cũng không muốn hé mở.
Cơ mà ngay lúc này, cái ghế cậu đang nằm bỗng lắc lư mấy cái và vang lên tiếng kẽo kẹt. Cậu ngờ ngợ hình như có một bóng đen bao phủ trên thân mình, cơ thể cũng đang bị ghì xuống bởi một lực tác động nào đó, cứ như....có người đè lên ghế nằm của