Sáng sớm, Lâm Kỳ đang ngủ trong túi mơ màng mở mắt, thấy Sở Ương bên cạnh đắp chăn lông, một tay cầm đèn pin, một tay cầm bút, miệt mài viết này nọ vào cuốn sổ.
"Tiểu Ương?" Lâm Kỳ dụi mắt, ngáp một cái rồi ngồi dậy, "Em không ngủ cả đêm đó hả."
Tay đang viết của Sở Ương chợt dừng lại, yên lặng nhìn cuốn sổ mở ra trên đùi, sau đó chầm chậm thở dài. Cặp mắt đầy tơ máu, giữa chuyển động ánh mắt có len lõi sự run rẩy của thần kinh, không khí rét lạnh làm đầu ngón tay cậu đỏ chót, dù đã ngừng tay nhưng vẫn không buông lỏng cây bút đang nắm.
Lâm Kỳ cảm nhận trạng thái của Sở Ương rất không ổn, nên chui ra khỏi túi ngủ, nhẹ nhàng lấy cây bút khỏi tay Sở Ương, sau đó bao trùm đôi bàn tay lạnh cứng như đá và xoa nắn ngón tay cho Sở Ương, giúp máu huyết lưu thông. Ngón tay phải của Sở Ương dần dần có cảm giác lại.
Sở Ương dùng chất giọng khàn khàn vô cùng mệt mỏi lẫn thả lỏng nói, "Em viết xong rồi, ca khúc hoàn thành rồi."
Lâm Kỳ dịu dàng dỗ dành "Xuỵt", kiên nhẫn ma sát tạo nhiệt độ cho bàn tay phải, xong kiểm tra tay trái của cậu. Thấy bộ dạng này của Sở Ương, nỗi chua xót trong lòng hắn ngày càng nặng nề.
Hắn thấp thoáng hiểu điều Sở Ương lo lắng, một mặt là sợ Shoggoth sẽ gây ra càng nhiều tổn thương không thể cứu vãn, chẳng hạn như rời khỏi vùng đất này tiến vào thành thị dân số đông....Mặt khác, cậu lo lắng Lâm Kỳ sẽ tái sử dụng Tinh Chi Thải tại thời khắc mấu chốt.
Tội lỗi nguyền rủa Sở Ương. Càng sử dụng năng lực của mình, thì cảm giác u tối, áp lực, gánh nặng và nhớp nháp càng thêm dày đặc, tựa như đầm lầy từ từ nuốt chửng toàn thân cậu. Lâm Kỳ biết, nhưng không có cách nào cứu vớt cậu, đó chính là lồng giam mà Sở Ương tự giăng cho mình.
"Nằm xuống đi, ngoan." Lâm Kỳ khẽ nói.
Sở Ướng lắc đầu, "Em không buồn ngủ."
"Nằm xuống cho tôi!" Giọng nói của Lâm Kỳ trở nên uy nghiêm và cường ngạnh hơn, hai tay ấn vai Sở Ương, nửa vời ép cậu nằm vào túi ngủ. Lâm Kỳ lôi cái mền tới cẩn thận đắp hết người Sở Ương, chỉ chừa lại gương mặt trắng bệch.
Còn một tuần nữa thôi Sanity của Sở Ương sẽ hoàn toàn hồi phục. Trong thời gian này, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót. "Chúng ta phải mau chóng lên đường. Robert phải đi gặp bác sĩ, càng kéo dài càng nguy hiểm." Sở Ương liên miên nói, "Mảnh đất này...Đã bắt đầu mục nát. Anh nhìn đám cây ngoài kia đi, em nghe được bọn nó đang ai oán...."
"Xuỵt...." Lâm Kỳ cũng nằm nghiêng xuống, ôm lấy cơ thể đắp chăn thật dày của Sở Ương, "Em ngủ ba tiếng đi, sau đó chúng ta đi tiếp. Không trễ nải hành trình đâu."
"Nhưng mà...."
"Không có nhưng nhị gì hết. Tôi là ông chủ của em, em phải nghe lời tôi." Lâm Kỳ thay đổi thành vẻ mặt tổng tài bá đạo lạnh lùng, ra lệnh, "Bây giờ, nhắm mắt lại, ngủ ngay."
Sở Ương bật cười, song cuối cùng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt. Trong túp lều chốc lát lâm vào yên tĩnh, cơ mà không bao lâu lại nghe thấy tiếng Sở Ương, "Em không ngủ được, ồn quá."
"Ồn sao?"
"Cả rừng cây đều đang than khóc. Và những động vật kia, chúng đang chạy trốn, chúng rất sợ hãi...."
Song Sinh ô uế khiến thính giác của Sở Ương ngày càng nhạy bén, có khi không chỉ mỗi thính giác, mà còn có khả năng nhận thức trải rộng vào ký ức và cảm xúc liên quan của vật thể. Lâm Kỳ dần dần hiểu rõ vì sao cái giá của Song Sinh ô uế có thể lựa chọn.
Muốn có được cái gì thì phải trả giá cho cái đó. Tuy nói ba điều trả giá là khác nhau, nhưng thực chất nó đều tương hỗ lẫn nhau.
Đồng cảm, trí nhớ, tỉnh táo. Mất đi sự đồng cảm, điều đầu tiên ảnh hưởng là khả năng nhận thức cảm xúc. Con người sẽ dần dần biến thành cái xác không hồn, đồng thời mọi cảm xúc liên quan đến trí nhớ cũng mất đi, trí nhớ cũng vì thế mà từ từ trở nên mờ nhạt và nhanh chóng lãng quên. Trí nhớ mang tính liên tục trong sự tồn tại của con người, không có trí nhớ con người không thể xác định liệu mình có đang sống hay không, không thể thiết lập tính cách của bản thân, cảm xúc sẽ rối loạn, tinh thần cũng dần sụp đổ. Mà tinh thần là nền tảng của đồng cảm và trí nhớ, một khi tinh thần xảy ra vấn đề, cảm xúc sẽ mất không chế, trí nhớ sẽ không còn chính xác.
Cả ba, chỉ cần thiếu một, về cơ bản sẽ khiến linh hồn của một người vỡ vụn. Có điều nếu như chọn hai điều trước thì thời gian hồi phục sẽ ngắn hơn, có thể năng lực nhận thức không mạnh bằng điều thứ ba, nhưng còn dễ chịu hơn so với việc mỗi bước chân đều dẫm trên bờ vực sụp đổ thế này.
Lâm Kỳ hiểu, Sở Ương sẽ không lựa chọn hai điều trên. Lúc ấy mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, Sở Ương hoàn toàn không có thời gian để tìm hiểu ý nghĩa của ba sự lựa chọn. Cậu chỉ biết sự đồng cảm và trí nhớ là những điều mà cậu phải chịu trách nhiệm, cho nên mới quyết định chọn sự tỉnh táo.
Lâm Kỳ chống tay đỡ đầu nhìn Sở Ương, khẽ nói, "Tôi nhớ khi mình còn bé rất hay nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy. Những người ban đầu chưa từng tồn tại lại đang trốn trong góc với mấy con quái vật xấu xí. Ở trường tụi nó gọi tôi là spooky (quái thai), không có ai muốn đến gần tôi, vì tụi nó nói tôi rất đáng sợ."
Sở Ương mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Kỳ. Đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ chủ động nhắc về quá khứ của hắn.
Cậu nhớ tới cậu bé tuấn mỹ đáng yêu như hoàng tử trong tấm ảnh đen trắng nọ. Rất khó để tưởng tường sẽ có đứa trẻ dùng từ đáng sợ miêu tả hắn.
Lâm Kỳ mỉm cười, "Sao vậy? Có phải em nghĩ tôi quá đẹp trai nên cho rằng tôi không thể bị cô cập, đúng không?"
"....Anh có chắc mình bị cô lập không phải do tự kỷ à...."
"Tự kỷ thì có sao? Tự kỷ có phạm pháp không?" Lâm Kỳ giơ tay nhéo mũi Sở Ương, người bên cạnh lui đầu ra sau cũng khó tránh thoát "Nanh vuốt" của hắn, "Nói chung, thời tiểu học của tôi trôi qua khá cô độc, đa số đều một mình đọc sách. Thật ra đó là một ngôi trường nội trú dành cho giới quý tộc rất nổi danh ở Luân Đôn, và có rất nhiều trẻ em thuộc tầng lớp thượng lưu chung lớp với tôi.
Tôi nhớ cái hồi mình bảy tuổi, khi ấy có một nam sinh tên là Williams rất được chào đón trong lớp, là con trai của bá tước Winchester. Nó to con hơn tôi, rất thích bắt nạt học sinh mới và lũ mọt sách, như hiên tại thì được hình dung là Bully*. Tôi cũng là mục tiêu của nó. Có một khoảng thời gian, tôi thường xuyên bắt gặp trên bàn học của mình có rết, gián, chuột chết các thứ."
*Bully: (bắt nạt) là sự gây hấn hay hành vi làm hại nhằm vào một người với